Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

30 September 2012

(KyuMin) - Chàng quản gia (T7) - Ngoại truyện - Longfic

Tác giả: Bexinh007
(Xin đừng đem fic ra khỏi blog khi chưa có ý kiến của tác giả) 

Đây là phần ngoại truyện, các bạn có thể xem phần truyện chính thức tại đây

Ngoại truyện - Tập 7

Donghae luôn biết Kyuhyun chẳng phải người hiền lành gì . Đằng sau cái vẻ đẹp trai công tử là cái đầu đầy cơ mưu . Kyuhyun luôn biết làm gì để có lợi lớn nhất và giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất.Ngày xưa, lúc còn trong nhóm quậy của thành phố, mỗi lần làm chuyện gì Kyuhyun cũng cân nhắc tính toán mọi lối ra cho kế hoạch làm tất cả phục lăn, không ai lên tiếng phản đối khi một đứa nhóc mới 15 tuổi lãnh đạo mọi người.Cái đầu, đó mới là thứ quan trọng .Và kể từ sau khi Sungmin xuất hiện , mọi sự tập trung , chú ý , mọi suy nghĩ của Kyuhyun luôn hướng về người này . Bao bọc Sungmin 1 cách cẩn thận nhất nhưng không kém phần kín đáo để Sungmin không cảm thấy ngột ngạt .

Donghae tự hỏi , thứ tình yêu đó thực sự sâu sắc đến mức nào . Có lần anh đã hỏi Kyu “ nếu 1 ngày Sungmin biến mất , anh sẽ làm gì ? “ Anh nhớ Kyu đã không trả lời . Chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời . Khuôn mặt Kyu biểu hiện 1 thứ buồn thương không nói lên lời , khiến Donghae không dám nhắc lại . Rất lâu sau đó , trong 1 lần 2 người đứng chung với nhau . Kyu đã trả lời câu hỏi này “ 1 ngày không có Sungmin đối với tôi là 1 cuộc đấu tranh , đầu óc , tâm trí , cả cơ thể tôi đều sẽ nhớ tới em âý. Và để trấn tĩnh mình , tôi chỉ có thể an ủi bản thân : Sungmin đang chờ ở nhà , Sungmin đang ở trường .Sungmin đang ngủ…. Và khi trong đầu hiện ra hình ảnh em tươi cười lòng tôi sẽ dịu lại . Để trường hợp đó không xảy ra , tôi sẽ luôn giữ em bên mình , trong tầm kiểm soát của tôi , để mỗi giờ mỗi khắc tôi đều cảm nhận được em đang bên tôi . Nếu …em biến mất , tôi sẽ tìm em về , có mất bao lâu tôi cũng tìm em về .”


Đôi mắt Kyu nhìn Sungmin tràn ngập yêu thương.Donghae đã nghĩ có lẽ, tất cả những tình cảm của Kyu, đều dành hết cho người con trai đó rồi.


* * * * * * * * * * *

- Chưa ngủ sao?

- Còn cậu …sao ngồi đây uống café ?


- Muốn 1 ly không?


- Cám ơn .


Donghae nhìn Sungmin hớp từng ngụm nhỏ thứ café ngọt lịm kia lại liếc liếc mình không khỏi cảm thấy buồn cười .Nhìn như bà vợ đa nghi đang dò xét nhân tình của chồng…ôi mẹ ơi.Nghĩ vậy cũng giương mắt nhìn lại Sungmin.


- Nhìn cái gì ?


- Đang tự hỏi Lee Sungmin có bao nhiêu hấp dẫn mà khiến công tử "hiền lành" nhất đất Hàn Quốc đổ gục đến không lết dậy nổi.


- Nói bậy bạ không.


Mặt Sungmin đỏ lên 1 chút làm Donghae phá ra cười rồi tự bịt miệng mình lại vì khi nhớ ra bây giờ là 1h sáng.


- Lúc chiều…2 người đã nói gì với nhau ?


- Chiều?...À… chuyện người lớn , con nít không cần bận tâm .


- Tối đá cậu áh.


- Hi hi …


Sungmin thở dài . Thái độ bỡn cợt của Donghae thật hết thuốc rồi . Nhưng kiểu này không moi được thông tin rồi .


- Sao ? ghen àh ? bữa tối nhăn như khỉ ăn ớt .


Bốp !!!!!!!!!


Vừa dứt câu , Donghae ăn ngay cái gối vào đầu . Sungmin đứng dậy lườm Donghae 1 cái rồi bỏ về phòng .


- Cậu cũng ngủ đi , mai phải dậy sớm đó .


- Ây da , vẫn quan tâm bạn bè thế thì ném nhẹ tay chút chứ .


* * * * * * * * * *

Kyu mặc 1 bộ vest màu đen làm tôn lên vóc dáng cao ráo của anh , khuôn mặt điềm tĩnh có chút lãnh đạm quen thuộc . Donghae mặc áo ghile màu tím than , trông rất đẹp trai . Kyuminnie …thôi khỏi bàn đi ^^ thằng nhóc này chảnh lắm .

- Giám đốc kìa .

- Giám đốc đến rồi …

- Oa , anh bên cạnh cũng rất đẹp trai …


-Hôm nay giám đốc siêu đẹp trai…


Donghae bắt đầu cảm thấy buồn cười . Cảnh này đi đâu cũng thấy,Jo kyuhyun càng ngày càng hút gái nha. Đùa chứ nguyên cái lí lịhc trích chéo đã đủ mồi chài bao cô nàng rồi, thêm cái mã ăn đứt người mẫu của anh ta ai nhìn màd chả mơ ước , có điều …hình như ông này quên mất 1 điều quan trọng .


- Êh , định phát sát khí đến khi nào . Cười lên cái coi.


- Uhm …


- Cười …cười …ừm cái gì mà ừm …nhìn thằng con anh kìa .


Nhìn sang bên trái .


- Chị ơi áo đẹp thế , chắc đắt lắm ha …cô ơi sợi dây chuyền lấp lánh quá

nha …dì ơi , da dì mịn ghê đi …

5 phút sau , quý tử họ Jo đã kéo cỡ chục cô gái đi về phía Donghae và Kyuhyun . Các cô nựng nựng bé Kyumin , cười duyên với 2 hoàng tử trong mộng , Donghae đếm ngược 5…4…3…2…1…”teng”…1 giọng nói thánh thót vang lên .


- Anh àh .


Linh linh xuất hiện với cái trán nổi gân xanh ^^ phen này có người ghen đã đời .


- Anh àh , đây là …


- Nhân viên dưới quyền của anh .


Kyu cuối cùng đã nặn ra được 1 nụ cười tươi. Đến giờ quyết định tự nhiên sẽ làm được thôi . Nháy mắt với Donghae một cái ý bảo sẵn sàng tiện đứng xích lại gần các cô 1 chút làm các cô suýt ngất vì hạnh phúc.Kyuhyun bắt đầu thể hiện khả năng ngoại giao thần sầu của mình làm các cô các nàng cứ gọi là choáng váng . Đùa chứ hôm nay uống lộn thuốc sao , sao lại vừa cười vừa thân thiện với nhân viên như thế này ????


- Đây là em gái Linh Linh của tôi mới từ Trung Quốc sang , phiền các quý cô chiếu cố nhé …


Sau cùng Kyu chốt một câu, tay nhéo Donghae-lúc này cũng đang tán hươu tán vượn- một cái.Donghae hiểu ý ,bơm thêm.


- Linh linh mới sang Hàn, còn lạ , các quý cô giúp đỡ tận tình .


- Dạ !


“ Em gái “ cộng “ chiếu cố “ . Hai cái này hơi bị nặng đô nha . Donghae cười tà tà , liếc mắt với Kyumin 1 cái . Thằng ranh con bắt được tín hiệu liền bô bô caí miệng như tua băng .


- Các chị , các dì , các cô ai cũng thật xinh , lát ai nhảy với Appa đây ?


Nói rồi còn gõ gõ đầu làm bộ như khó nghĩ lắm .Mọi sự chú ý đều hướng về nó ngay lập tức.


- Dì Linh Linh …


Nó ngước mắt tòn xoe về phía Linh Linh . Linh Linh lập tức mỉm cười nhưng ngay sau đó nó quay sang cô gái bên cạnh .


- Chin Nahi …cây kẹo hôm trước chị cho Kyuminnie thật là ngon . Ais~~ dì Linh Linh và chị Nahi …phải làm sao đây ?

Hai cô gái lập tức lườm nhau tóe lửa . Donghae – rất tức thời – lùi về sau 5 bước tiện tay lấy 1 ly rượu nhẹ vừa uống vừa xem kịch . Kyuminnie, diễn xong vai của mình cũng tan biến cùng muôn hoa không ai biết nó lủi đi bằng cách nào .

Sẵn nói luôn , Nahi là thư kí của Kyuhyun ở công ty …vai diễn hay phải dành cho diễn viên thích hợp chứ ^^…

Sau bài phát biểu của tổng giám đốc Kyuhyun , bàn ghế sẽ được dọn dẹp và đại sảnh trở thành sàn nhảy . Nhạc Valse vừa nổi lên , các cô gái liền đảo mắt tìm đối tượng .Bé Kyumin vẫn ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, măm măm món bánh kem dâu ưa thích. Các nàng ba mắt bốn mắt tìm xung quanh bé xem hai vị kia đâu, vì bé ở đây thì hai người cũng không thể ở xa được.Tuy nhiên 2 nhân vật được săn đón nhất lúc này đang …

- Lee Donghae đồng phục đâu , tại sao lại mặc vest ? Còn cậu kia , cậu là ai ? học lớp nào ? đồng phục đâu ?


Giám thị Jiwo trừng mắt nhìn cả 2 chàng vừa đi vào trường từ cổng sau , rút sổ tay ra chuẩn bị ghi chép tội trạng.


- Ew…thôi nào thầy , tụi em đi thay ngay bây giờ đây .


Giám thị - Donghae than thầm , xui thế , đúng ngay ông thầy khó tính nhất trường . Giờ mà ông ấy hỏi thẻ sinh viên của Kyu thì rắc rối ah .


- Theo tôi về phòng kỉ luật .


Ông thầy lạnh lùng lên tiếng , vừa định hỏi tiếp thẻ sinh viên của Kyu thì có 1 giọng nói
vang lên từ sau lưng .

- Khoan đã thưa thầy.


Giám thị Jiwo lập tức quay phắt lại . Phải nói ông cũng biết mình bị học sinh trong trường ghét và quá cứng nhắc và nghiêm túc , vậy nên , 1 giọng nói trong trẻo và lễ độ như thế này thì chỉ có …


- Trò Lee Sungmin .


- Em chào thầy .


- ừh ừh …mấy cái cây hôm trước em mang đến trồng ở nhà kính đã nở hoa rồi . Rất đẹp . Em rất đúng khi đem chúng thay thế mấy bụi hoa kia .


- Vâng thưa thầy , em có đọc qua sách nên biết được loại hoa…không thích hợp được trồng trong nhà kính .


Sungmin đáp nhẹ nhàng , mắt liếc về phía 2 anh chàng đang đứng gần đó như cảnh cáo đừng có chen mồm vào lúc này .


- Xin lỗi thầy , đây là người nhà em …( thấy Kyu nhăn trán ) là hôn phu của

em . Thầy có thể bỏ qua được không ạ , quả thực nhà em có chút việc nên …

- Hôn …hôn phu ? là …là…


- Vâng , nói theo cách thông thường , là “ chồng “ em .


Nói rồi đưa cặp nhẫn cưới ra trước mặt ông thầy đang hóa đá . Donghae suýt lăn ra đất mà cười sằng sặc khi thấy vẻ mặt của giám thị ác quỷ y chang ông bố lần đầu thấy đứa con gái cục cưng dẫn người yêu về nhà . Ngẫm lại 1 chút , nhớ lại 1 chút nào .


Lee Sungmin là ai chứ …


Là cậu sinh viên năm nhất dám mắng lũ sinh viên năm 3 tơi bời vì tội đá banh làm nát vườn rau của hội thực vật .


Là cậu sinh viên kiên nhẫn ngồi chỉnh lại từng gốc hoa trong nhà kính , đàm đạo cả tiếng về kĩ thuật trồng cây với ông thầy hắc ám nhất trường .


Là người có khuôn mặt dễ thương đến mức chì nhìn thôi người ta đã tim đập chân run , nhưng tính tình cũng lãnh đạm , khó đoán không ai bằng .


Nói túm lại , là người có thể chơi với “ ác quỷ giám thị “ hẳn cũng không phải là người bình thường rồi .


- Xin phép thầy , chúng em đi trước .* cười*


* * * * * * * * * * * *

- Minnie thật giỏi .

Kyu ôm cứng Sungmin vào lòng , vừa nói vừa thơm chùn chụt vào má cậu mặc kệ ánh mắt “ tôi muốn nôn” của Donghae ( giỡn thôi)


- Buông …buông , đừng gọi em là Minnie , mà tại sao 2 người lại ở đây.


Sungmin đưa tay bịt miệng Kyu lại , tránh cho anh “lạm sát “ má mình ( thực ra thì cũng đỏ bừng rồi ) , nhưng giãy thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay anh. Kyu và Donghae nhìn nhau cười đắc ý .


- Xong việc thì về thôi .


Sungmin nghi hoặc nhìn 2 người .


- Là sao ?


Đáp lại chỉ là 2 điệu cười …đểu.


Chỉ tội cho Kyuminnie , nhóc đang bị quay như dế .


- Cháu àh , Appa cháu đâu ?


- Chắc đâu đó quanh đây thôi ạh , cháu vừa thấy mà .


- Quanh đây là đâu hả cháu.


- Là …quanh đây ý ^^


- ờh …ờh…


Nó xòe bàn tay ra đếm ….ais~~ hết ngón rồi , hình như là người thứ 15 hay 16 gì đó hỏi Appa rồi . Đầu tiên là bác béo đầu hói , chú râu quai nón ……dì váy vàng , chị tóc đuôi gà …đặc cách có Linh Linh và Nahi đã vòng đi vòng lại 4, 5 vòng làm nó trả lời muốn trẹo hàm àh. 2 người lớn xấu xa , để thân nó lại làm mồi , bản thân lại chuồn sớm . Đáng ghét , đáng ghét …


- Kyuminnie …Kyuminnie … bên này ….bên này …


- Om…


Định hét lên , nó lại thấy Sungmin làm ra dấu hiệu im lặng , liền đưa 2 bàn tay bụm miệng lại , ngó ngang ngó dọc rồi cong mông chạy lại .

- Omma , ôm , ôm 1 cái đi.

Sungmin mỉm cười bế bé lên , nựng nựng .


- Ngoan , Omma đưa con ra xe . Chúng ta đi chơi nào .


- Oa , thiệt hả ?


- Uhm , Omma có lừa cục cưng bao giờ đâu .


- Nói cách khác , Omma không phải Appa .^^


- “……”


May cho ranh con , Kyu không có đứng đấy , không kiểu gì cũng được ăn kẹo “cốc“ miễn phí . Đôi lúc cũng phải tự hỏi rằng, miệng lưỡi của thằng nhóc sao lợi hại quá vậy kìa.

- Linh Linh àh…. Kyu nhẹ giọng gọi trong bữa ăn.
- Vâng, sao anh?

Linh Linh lập tức ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn Kyu vẻ chờ mong.

- Ngày mai em rảnh chứ? Em nghĩ thế nào về 1 cuộc hẹn? Cụ thể là…đi dạo và mua sắm ấy mà.

Kyu cân nhắc từng từ từng chữ, mắt liếc liếc sang chỗ Sungmin, nhưng cậu đang gặm 1 đầu đũa, trán nhăn lại như đang đắm chiêu suy nghĩ cái gì, không hề đế ý những lời anh nói.


- Tất nhiên rồi ạ. Em rảnh mà, rất rảnh, mấy ngày tới đều rảnh.


Linh Linh hưng phấn hét to. Chúa ơi, hẹn hò với Kyu, chuyện này cả trong mơ cô cũng luôn mong ước. Kyu lại còn đề nghị ngay trước mắt kẻ-đáng-ghét-kia, hẳn là anh ấy đã suy nghĩ lại rồi. Linh Linh càng tưởng tượng lại càng sung sướng trong lòng, nhịn không được cười tươi roi rói.


- Uh! Vậy để anh sắp xếp mấy ngày tời…


Kyu nói lấp la lấp lửng. Tự dưng thấy lạnh gáy, quay sang bắt gặp đôi mắt Kyuminie đang chĩa vào anh như 2 quả tên lửa. Rồi thằng nhóc quay ngoắt đi, “tiện tay” gạt đổ lọ nước sốt làm thứ đồ ăn mà Linh Linh không bao giờ đụng vào ấy văng khắp bàn.


- Ai da……


Linh Linh la lớn và nhảy dựng lên. Tiếng hét làm Sungmin hơi giật mình. Cậu nhìn bãi chiến trường trên bàn ăn, lại nhìn sang đứa con đang cười đắc ý đến híp cả 2 mắt.


- Chuyện gì vậy?


Cậu hỏi, mang con mắt ngơ ngác nhìn lướt qua Linh Linh – đang xanh mét và Kyu- đang tảng lờ như không biết gì hết.


- Không có gì đâu ạ. Con ăn xong rồi.


Kyumin liến thoắng rồi đứng dậy chạy về phòng. Sungmin cũng đứng dậy ngay sau đó, hôn phớt qua má Kyu, đưa mắt nhìn Linh Linh 1 cái và cũng đi lên lầu.


- Anh cũng ăn no rồi, Linh Linh cứ tự nhiên nhé!


Kyu lập tức chạy theo dzợ yêu. Đùa á, hôm nay Sungmin chủ động hôn lên má anh á, phải tranh thủ đòi thêm mấy cái nữa. Ngu gì bỏ qua cơ hội, uổng lắm. =.=~


************************************

Linh Linh mặc chiếc váy đỏ ngắn ngang đùi, mang giày cũng màu đỏ, mái tóc buộc cao bằng 1 sợi ruy băng cũng màu đỏ. Cô vuốt đi vuốt lại chải đi chải lại không biểt bao nhiêu lần trước gương rồi mới bước ra khỏi phòng.

Vừa vào phòng khách, đập vào mắt là 1 Sungmin đang ngáp ngắn ngáp dài, vừa đi vừa đấm đấm xoa xoa thắt lưng, xiêu xiêu vẹo vẹo lết về phía bếp.Cái dáng đi đứng cà giựt kì cục hết chỗ nói


Kyuminie lóc cha lóc chóc chạy lên lầu lấy 1 cái nệm bông lót vào ghế cho Sungmin, ngước nhìn cậu thương cảm.


- Umma làm gì mà bị appa đánh vào mông thế này? Lát con xoa dầu cho nha.


Mặt Sungmin lập tức đỏ bừng lên, lắp ba lắp bắp không nên lời


- Không… không phải.


- Rồi mà, con biết mà, umma la quá trời.


Thằng bé lắc đầu ra vẻ hiểu biết. Sungmin mím môi nghiến răng nghiến lợi – Jo Kyuhyun anh cứ đợi đấy!... ui da cái thắt lưng…


Mấy bà giúp việc khó khăn nhịn cười rút êm. Với kinh nghiệm của bọn họ thì họ thừa biết chuyện già xảy ra. Nhưng qua cái miệng be bé xinh xinh của cậu nhóc 4 tuổi Jo Kyumin thì lại khiến người ta đau hết cả ruột.


Linh Linh hừ 1 tiếng, ngúng nguẩy bỏ ra ngoài. Tay cầm điện thoại bấm số gọi cho Kyu.

- Anh à… Có thể nói là ngọt ngang mật ong.

- Linh Linh hả? Chờ chút nữa đi nhé!


- Vâng, em chờ được mà. Nhưng cũng phải nhanh lên nha!


Cô nũng nịu mè nheo. Đầu dây bên kia, Kyu nổi da gà từ đầu đến chân, nhưng anh vẫn cố đáp lại.


- Uhm Uhm… được rồi mà, yên tâm đi.

…………………………….
- Umma, appa đâu, sao không ăn sáng?

- Appa đi làm từ sớm.


Sungmin lơ đãng trả lời, tâm trí chắc vẫn đang luẩn quẩn quanh cái bàn tọa nhức nhối kia. Hôm nay có 1 tiết học bơi vào buổi sáng… cậu vẫn sẽ trốn như thường lệ, nhưng giờ học bóng rổ… chắc cũng phải xin nghỉ luôn quá… ui da…


**********************************

Kyu xoay xoay người trên chiếc ghế trong phòng làm việc, tay tung hứng cại điện thoại một cách thích thú. Trên gương mặt điển trai ẩn hiện một nụ cười mập mờ và đểu giả… đến mức thư kí Nahi mém chút làm rơi tập tài liệu trên tay khi nhìn thấy.

_ Giám đốc! Đây là những gì anh cần.


Nụ cười trên môi lập tức biến mất. Vẻ mặt Kyu lập tức nghiêm trọng. Anh cẩn thận lật mở từng trang giấy, đăm chiêu suy nghĩ. Từng câu chữ, từng con số dần được phân tích một cách cẩn thận trong đầu.


Quẳng câu chuyện của Linh Linh qua một bên, bây giờ Kyu tập trung hoàn toàn vào công việc. Anh _ Jo KyuHyun, luôn biết phân chia rạch ròi giữa công và tư. Ngoại trừ liên quan đến Sungmin, không có gì có thể chi phối lí trí của Kyuhyun, bất luận chuyện gì…


_ Tiếp tục điều tra về người này cho tôi.


Anh viết một cái tên lên giấy, Nahi giật mình, lo lắng gật đầu, nhỏ giọng đáp:


_ Vâng… vâng thưa giám đốc.


Nói rồi vẫn lo lắng nhìn lại Kyu một lần nữa như mong anh thay đổi quyết định. Nhưng Kyu vẫn chăm chú vào tập tài liệu, môi anh mím lại một chút. Mỗi khi anh có biểu hiện này, mọi người đều hiểu không nên làm phiền anh thêm 1s nào nữa.


Nahi lập tức lui ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh cho Kyu.


Phải nói rằng, Kyu được rất nhiều cô gái thầm thương trộn nhớ, không chỉ vì vẻ ngoài, gia thế… Chỉ là 1 giây, 1 phút tình cờ nhìn qua vẻ mặt đăm chiêu này của anh, tim cũng phải rung rinh 7, 8 phần. Một sức hút vô hình từ người thanh niên mới hơn 20 kia khiến ng ta ko tự chủ đc mà muốn ngắm nhìn mãi. Nhưng… cũng chỉ là nhìn từ xa mà thôi, mãi mãi không thể tới gần, không thể chạm vào… Ánh mắt Kyu khiến không một ai có thể tiếp cận anh. Nó thật lạnh lẽo…


Vậy mà, vẫn không thể ngừng suy nghĩ, không thể ngừng mong ước…


Nahi buông 1 tiếng thở dài. Kyuhyun là giấc mơ của cô, 1 giấc mơ rất xa vời. Mỗi người đều có 1 mảnh ghép tương ứng với bản thân. Nahi biết mình không phải miếng ráp đáng ngưỡng mộ đó, thật muốn biết, một nửa của Kyuhyun là người như thế nào. Có thể làm tan băng giá trong đôi mắt kia không …


…………………………………

Sungmin không chút chần chừ mở cửa phòng của hội báo chí rồi bước thẳng vào trong phòng có 3 người. Trong phòng có 3 người… nhưng không có người cậu cần tìm. Sungmin cảm thấy có chút thất vọng và bực mình, trán cậu nhăn lại và đôi mắt hiện lên sự lo lắng , thất vọng xen chút giận dữ

_ Ơ! Bạn Sungmin… Có chuyện gì không?


_ Không có gì. Xin lỗi đã làm phiền các cậu.


Nhẹ giọng đáp, cậu xoay người rời đi.


Donghae nấp ở gần đó… đứng cùng anh là tổ trưởng của hội báo chí SeonSuk - mặt mày trắng xanh nhợt nhạt.


_ Sao cậu biết… sao cậu biết Sungmin sẽ tìm tôi.


Seonsuk thì thào, hướng Donghae hỏi. Donghae chỉ cười cười, là miệng cười nhưng mắt không cười. Đôi môi chỉ nhếch lên một chút thôi.


_ Vì Lee Sungmin không phải đồ ngốc.


Seonsuk ngơ ngẩn hỏi lại.


_ Tôi không hiểu? Cái gì mà ngốc với không ngốc?


Donghae cười một tiếng, đôi mắt vẫn dõi theo bóng lưng Sungmin ở hành lang xa xa. Quả thật chính anh cũng phải bất ngờ, may mà Kyu đã lo từ trước nên Donghae xoay xở được:


_ Ngay từ đầu, Sungmin đã biết những tấm ảnh không phải Linh Linh gửi.

……………………….
Seonsuk không tự chủ được, rùng mình một cái, cũng đưa mắt nhìn theo Donghae. Những con người này… quả thật không đơn giản. Chợt hiểu ra, bản thân đang đứng cùng với những người đặc biệt. Họ thực sự thuộc một đẳng cấp khác, rất khác… Thật ngu ngốc khi đối đầu với họ. Seonsuk tự rủa thầm bản thân mình, bày trò hãm hại Sungmin ư? Căn bản là một trò mèo, một con khỉ diễn xiếc mà thôi. Còn không đáng để họ bận tâm...

Donghae trầm ngâm đứng bên cửa sổ. Ngày đó anh đã cố lái câu chuyện sang Linh Linh, không ngờ Sungmin vẫn không mắc bẫy. Đúng vậy, Linh Linh là một cố gái ích kỷ, cô ta sao có thể để người khác nhìn thấy Sungmin cùng Kyu hạnh phúc đứng bên nhau. Nếu cô ta thấy ảnh đó, không chừng còn đem vò nát hay đốt ngay ấy chứ. Bằng sự sắc bén của mình, Sungmin sẽ nhận ra ngay điểm này.


Và cậu ấy đang nghi ngờ….


Bản thân đóng kịch, không ngờ lại đứng trên sân khấu của kẻ khác. Sai lầm rồi Lee Donghae, lại bị khuôn mặt ngây thơ ngốc nghếch đó đánh lừa. Sao có thể quên, Lee Sungmin _ là người của Jo Kyuhyun. Sungmin có thể im lặng quan sát Linh Linh, không có nghĩa là cậu ấy không tìm cách đối phó lại với cô gái này. Vốn dĩ, chỉ là muốn hay không muốn mà thôi. Sự thâm trầm này còn đáng sợ hơn, giống như con sư tử đang ngủ say, nếu chọc cho nó tỉnh, chỉ sợ không còn tí xương nào. Lee Sungmin, cuối cùng thì tôi đã hiểu vì sao Jo Kyuhyun kia lại si mê cậu đến mức không thể cứu vãn. Vừa là thiên thần cũng là ác quỷ. Anh ta đang ngày ngày chi phối cả hai tính cách này, rồi bị cuốn hút theo đó, không cách nào gỡ ra, anh ta điều khiển cảm xúc của

cậu và bị cậu tác động lại. Hai người như hai dòng nước nóng và lạnh, dần dần dung hòa nhau trở thành một thứ nước ấm áp, ấm đến mức một người ngoài như anh cũng cảm nhận được.

Ấn tượng về một cậu bé yếu ớt trên chuyến xe bus nhạt nhòa trong tiềm thức. Hoặc Jo Kyuhyun đã nuôi dưỡng nên con sư tử đó, hoặc nó luôn ngủ yên trong Sungmin và 4 năm xa Kyu đã thúc đẩy nó tỉnh lại. Dù là gì cũng chẳng dễ chịu đâu. “Jo Kyuhyun, anh quả nhiên không chọn nhầm người. Lee Donghae này thực sự ngưỡng mộ hai người.


Mắt vẫn dán vào thân hình đơn độc trước những chậu hoa bé nhỏ trong nhà kính của Hội thực vật, Donghae không cách gì lí giải nổi cảm xúc bây giờ của mình ... rất hỗn độn.


……………..


Lại nói về Linh Linh…


Khoảng 20 phút sau, 1 cái xe lạ đõ cái xịch trước mặt và sau đó là 1 phụ nữ lạ bước ra cười với cô:


_ Linh Linh à! Chúng ta đi thôi.


Linh Linh tròn xoe mắt ngơ ngác hỏi lại:


_ Đi? Đi đâu? Chị là ai? Anh Kyu đâu?


_ Ai da!! Giám đốc đã nói với em rồi chứ, chị đã hẹn với em đi mua sắm ở cửa hiệu mới trên đường Junda mà. Giám đốc nói muốn bọn chị giúp em mở mang tầm hiểu biết về Hàn Quốc đó. Chị là cấp dưới của giám đốc Jo, tên là …


Người đàn bà lạ kia huyên thuyên 1 hồi làm Linh Linh hoa hết cả mắt.


_ Ngày mai có Naeun đưa em đi, mốt có HanMyun đưa em đi, mốt nữa có … bọn này đã đc phân chia nhau rồi đó. Em đừng lo, nhất định sẽ cho em khám phá hết đất Seoul luôn.


Nghe đến đây mắt Linh Linh trợn trắng…


Hóa… hóa ra… hóa ra… bị ăn dưa bở rồi… Đúng vậy, anh ấy chưa từng nói là đi cùng anh ấy…


_ Chúng ta đi nhanh thôi.


Lôi tuột Linh Linh vào xe không cho cô có cơ hội từ chối, người phụ nữa phóng xe thẳng. Đùa chứ, được giám đốc trực tiếp nhờ vả là 1 vinh hạnh lớn đó nha.

***************
_ Cả tuần trốn tôi mệt quá ha!

Seonsuk thiếu điều nhảu dựng lên, run run quay đầu lại. Sungmin khoanh tay đứng tựa vào tường, ánh mắt lạnh lùng mang chút trào phúng quét qua làm da gà trên người gã nổi lên hết.


_ Đâu có! Cậu nói gì kì vậy? Ai trốn chứ? … ha ha… Công việc của tôi thật sự rất bận rộn, phải chạy ngang chạy dọc luôn…


Cố lấy lại bình tĩnh, tổ trưởng hội báo chí cảm nhận rõ ràng 2 đầu gối mình đang nhũn ra. Tiêu rồi! Lee Donghae… mau đến cứu…!!


_ Cú yên tâm đi, Donghae và đàn em của cậu ấy đang có lòng tốt giúp tôi thu dọn vườn thực vật cùng thầy giám thị, không ai quấy rầy chúng ta nói chuyện riêng đâu.


Sungmin cười , biểu cảm cực kì đáng sợ. Trời đất ạ, bình thường dù xa cách, mặt Sungmin luôn có nét ôn hòa bẩm sinh, khiến người ta muốn nhìn. Bây giờ thì… cái khí thế khủng khiếp này ở đâu ra vậy???


Lee Donghae đáng chết, còn nói sẽ cho người theo dõi Sungmin cẩn thận. Bây giờ là cái loại tình huống gì đây hả??? Seonsuk gào lên trong bụng, nhưng trên mặt không (dám) thể hiện sự bất mãn, chỉ ậm à ậm ờ đáp qua, đầu xoay mòng mòng tìm cách chuồn.


_ Cậu … ờ … tìm tôi có chuyện gì không?


_ Tất nhiên là có.


Sungmin hơi nheo mắt lại , trên môi hiện ra một nét cười nhẹ, rất rõ ràng nhưng cũng rất mơ hồ , không rõ ý tứ .Nếu là đang trong 1 tình huống khác, Seonsuk thề rằng sẽ lôi ngay cái máy ảnh ra mà chụp, một bài báo giật tít rằng thì mà là “Mĩ nam có nụ cười quyến rũ và bí ẩn nhất trường đại học Kyusang”


Nhưng đó là nếu…


Chứ bây giờ… gai ốc nổi khắp người rồi!!!


_ Nói thật cho tôi, cậu nhận những bức ảnh đó từ ai? Thời gian gần đây vẫn tiếp tục nhận được đúng không?


“Thôi được! Tôi đầu hàng” Seosuk khẽ kêu trong bụng. Tôi không thể ngang đc với các người, sinh ra đã có cái tố chất vượt trội, áp đảo người khác.


_ Đúng vậy!


_ Là ai? – nhận thấy đối phương chịu hợp tác, giọng Sungmin mềm lại đôi chút.


_ Tôi không biết. Bưu điện Busan gửi đến, không có tên người gửi. – Seonsuk nhún vai lắc đầu. Donghae cũng từng hỏi những câu tương tự, rồi sao đó tự nhiên chạy đi đâu không rõ. Sungmin cau mày suy nghĩ một chút, rồi liếc mắt nhìn xuống sân trường, thản nhiên nói:


_ Tôi hi vọng cậu không nói với Donghae về cuộc đối thoại này, và lần sau làm ơn báo cho tôi nếu cậu nhận được thêm gì đó nữa.


………………

Linh Linh mệt mỏi ngồi ở phòng ăn, không quan tâm đến đầu óc mình đang rối bù. Nguyên tuần này ngày nào cũng có người đến lôi cô đi, lúc thì mua sắm, lúc thì ngắm cảnh, lúc uống cà phê… từ mấy bà văn phòng đến mấy anh trưởng phòng chưa vợ. Tất cả đều “tuân theo chỉ thị của giám đốc” mà đến. Không thể làm mất mặt Kyu, Linh Linh đành cắn răng mà đi cho bằng hết.

Lại nói, cả tuần nay cô cũng không nhì được Kyu lấy một lần. Kyu về nhà rất muộn và đi làm từ sáng sớm. Có vài lần cô đến công ty tìm anh nhưng đều bị thư ký Nahi chặn lại không cho vào. Cô tức muốn điên những cũng không làm được gì.


Mà kẻ-đáng-ghét cũng không gặp nốt. Sáng lúc cô dậy Sungmin đã đi học, trưa về cũng về phòng rồi ở lì trong đó, đến bữa thì người làm bê1 phần ăn lên phòng cho Sungmin. Chỉ có bữa tối, có bé Kyumin là Sungmin mới miễn cưỡng rời phòng cùng dùng bữa với mọi người. Trên gương mặt hằng dấu vẻ mệt mỏi vì mất ngủ.


Có lần cô gặp Kyu to tiếng với Sungmin, cậu ta chỉ cười trừ rồi ôm Kyu nhõng nhẽo như con nít , Kyu thở dài và 2 người trở về phòng . Linh Linh chẳng hiểu gì cả


…..


Tiếng động làm Linh Linh tỉnh giấc. Cô nhìn màn hình điện thoại, mới 3h sáng… chưa bao giờ cô dậy vào giờ này… kỳ lạ!


Vuốt vuốt tóc, cô rời giường, muốn tìm chút gì đó để uống. Thời tiết có phần khô hanh làm cô khó chịu.


Không khí ban đêm thật kì lạ, im lặng, trầm tĩnh khiến cho mọi giác quan trên cơ thể trở nên mẫn cảm hơn. Mở của sổ, ánh đèn làm Linh Linh giật mình… Từ hồ bơi à?? …


Cô nhẹ nhàng rời phòng xuống lầu và đi về phía ánh sáng phát ra.


Trong 4 cái đèn lớn ở hồ bơi, chỉ có 1 cái được bật. Một bóng người đang ngồi trên băng ghế dài ngay dưới bóng đèn. Linh Linh có thể nhìn thấy 1 lớp hơi nước mờ mờ bốc lên từ cái cốc trên tay người ấy và mùi cà phê hảo hạng. Nheo nheo mắt, cô nhìn kĩ và phát hiện … là Kyuhyun.


Tim nhảy dựng lên 1 chút. Anh ấy làm gì ở đây vào giờ này?


Linh Linh mặc thêm áo , xỏ dép và nhè nhàng rời khỏi phòng .Tuy là cô không muốn ra ngoài vào giờ này chút nào nhưng cô càng muốn biết Kyuhyun vì lí do gì lại ngồi ở đó vào giờ này.


Buổi tối biệt thự rất yên tĩnh . Đến mức rờn rợn. Không có tiếng hét của nhóc Kyumin , tiếng la của mấy cô giúp việc . Sau đó thì sao nhỉ , Lee Sungmin _khó ưa sẽ xuất hiện với mái tóc hơi rối , cười và gọi nhẹ 1 tiếng . Ngay lập tức , thằng nhóc quỷ con sẽ ngoan như 1 con mèo , chạy lại và ôm cứng lấy kẻ khó ưa mà nhõng nha nhõng nhẽo .


Nhắc đến nhõng nhẽo lại nhớ …Kyuhyun oppa cũng từng làm mấy điệu bộ đó với kẻ-khó-ưa –nhất-thế giới . Nghĩ lại mà sởn da gà . Từng cái lông trên người đều dựng đứng lên , Linh Linh bước thật nhanh , vừa bước vừa lắc đầu như muốn hất văng những suy tưởng kia ra. Đáng tiếc , không hiểu sao nhớ càng lúc càng rõ , từ cái kiểu ánh mắt long lanh , đến chu miệng … và kết thúc là nhè má Sungmin mà cắn .


Sao ai cũng thích ôm ấp Lee Sungmin vậy ???


Vừa lùn vừa mập có gì hay mà ôm .


Vừa đi vừa suy nghĩ chẳng biết từ lúc nào đã đến hồ bơi , Linh Linh dừng bước 1 chút , hình như Kyu đang nói chuyện điện thoại …


- Cháu sẽ đưa cô bé về , vâng … cũng có 1 chút phiền phức … Dạo này sức khỏe của Sungmin CỦA CHÁU không tốt lắm …cháu biết rồi , chào chú …


Mắt Linh linh tưởng chừng sắp rơi khỏi tròng …là bố sao ? Nhưng …nhưng Kyuhyun …sao anh ấy có thể …sao có thể nói với bố cô phiền phức được ….


Nắm chặt 2 bàn tay , Linh Linh đứng chôn chân tại chỗ , nhìn về phía Kyu không chớp mắt . Anh nâng cốc café và xem gì đó trong laptop , hoàn toàn không nhận ra cô đang đứng ở đây .Linh linh chần chừ…gọi hay không gọi…?


- Kyu.


Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến tai lại làm cô giật bắn, Linh linh nấp vào 1 gốc cây cau mày lại khi thấy Sungmin xuất hiện trong bộ đồ ngủ màu hồng và đôi dép thỏ bông quen thuộc.


Lee Sungmin … có vẻ gầy đi nhiều.Cậu ta như đang bơi trong cái ảo ngủ, mặt mày cũng nhợt nhạt quá.


Linh linh ngạc nhiên với bản thân vì suy nghĩ này . Sao cô lại để tâm đến cái kẻ khó ưa đó chứ.Nực cười…


- Đừng uống café nữa Kyu , anh đã uống quá nhiều rồi .


Sungmin cằn nhằn , nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng và êm tai . Cậu lấy cốc café của Kyu và trả lại cho anh 1 cốc sữa nóng còn bốc hơi .


- Em vẫn chưa ngủ sao ? Hay anh làm em tỉnh?


Kyu đưa 1 tay kéo Sungmin ngồi xuống cạnh mình , Cậu không từ chối đề nghị này , thoải mái tựa đầu vào 1 bên vai anh , duỗi tay duỗi chân.


Linh Linh dám đánh đổi bất cứ thứ gì để thay thế vị trí của Sungmin lúc này .

Được dựa vai Kyu , được anh vuốt tóc và dịu dàng hôn vào trán như Sungmin bây giờ vậy .

- Mấy hôm nay anh đều về trễ . Em không quen ngủ 1 mình .


Kết thúc câu trả lời , Sungmin hơi cựa quậy 1 chút nhích lại gần Kyu hơn .


- Sao không gọi bé Kyumin ngủ cùng . Anh cá là nhóc tì mừng hết lớn luôn .


Kyu nói , kèm theo 1 tiếng cười nhẹ , tay vẫn mâm mê từng lọn tóc mềm mại.


- Kyuhyun và Kyumin là 2 người khác nhau mà .


Sungmin trả lời , ngước đôi mắt trong veo lên nhìn thẳng vào Kyu , nhấn mạnh từng chữ .


- Kyuminnie không thể ôm Sungmin vào lòng như Kyuhyun .


Hai người nhìn nhau thật lâu , như dùng ánh mắt để nói chuyện . Có thể lắm chứ, Linh linh luôn cảm nhận được một sự liên kết kì lạ giữa hai con người này, ừ thì cô chẳng muốn thừa nhận chút nào, nhưng sự thật vẫn là sự thật.Họ có thể trao đổi thông ti với nhau bằng ánh mắt , bằng cử chỉ chứ không chỉ là tiếng nói.


Và khi môi họ tìm đến nhau , Linh Linh vụt chạy về phòng .


* * * * * * * * * * *


Donghae nhịp nhịp ngón tay trên bàn , mắt vẫn nhìn thẳng vào cái người-có-vẻ-tỉnh-bơ trước mặt .Sắc mặt cứ gọi là cực kì xấu , đầy đủ dấu vết của thức đêm cộng với suy nghĩ nhiều.Nhưng ánh mắt vẫn rất bình thản . Và cử chỉ cũng rất linh hoạt, không có ừ ờ khù khờ như mấy thằng nghiện cày game buổi đêm hay mắc phải.Nhưng…


-Có gì để giải thích không ? _ Donghae ngao ngán thở dài lần thứ n+1 , tay vẫn quấy đều cốc cà phê trước mặt dù viên đường trong đó đã tan từ cái đời tám hoành nào rồi.


- Không có _ Sungmin đáp lại , vẫn rất thản nhiên .


- Xếp thứ 3 , cho biết lí do được không ?


Donghae châm chọc ,rời tay khỏi cái thìa, rút tờ giấy thông báo ra phẩy phẩy nó trước mặt Sungmin .


- Thế này là thế nào Lee Sungmin ? Tụt 2 hạng . Nỗ lực lấy học bổng toàn phần của cậu đi đâu hết rồi .


Quát lên đủ to khiến cả cantin phải ngoái lại nhìn 2 người , Donghae giận dữ đập bàn và bỏ đi khi thấy Sungmin cứ ngồi im như phỗng không nói năng gì . Donghae biết Sungmin cố gắng như thế nào từ đầu năm đến giờ , thành tích học tập của cậu ai ai cũng không trầm trồ . Donghae và Sungmin luôn đồng thủ khoa , và chưa có ai có thể soán ngôi của 2 người . Vậy mà đùng 1 cái , Sungmin rớt hạng 2 bậc , cũng có nghĩa nguy cơ học bổng tuột khỏi tay lên 30%.


- Tháng sau tôi sẽ gỡ lại .


Anh nghe tiếng thì thầm của Sungmin . Có vẻ rất bất đắc dĩ. Chết tiệt , Donghae biết Sungmin đang bí mật làm cái gì đó , nhưng anh không tìm ra được . không tài nào tìm ra được cái việc đó rút cuộc là cái quỷ quái gì . Nói với Kyu cũng không xong , dạo này Kyu bị cuốn vào 1 mớ bòng bong trên công ty , thêm chuyện này , khéo anh ta phát điên mất .


**************************************


- Seunsuk , có nhận được gì thêm không ?


- Hôm nay không có gì .


Hội trưởng hội báo chí kiểm tra lại kĩ càng hộp thư và đáp , ngơ ngác nhìn cậu bạn điển trai đang đăm chiêu suy nghĩ . Lee Donghae luôn có 1 bộ dạng thản nhiên đùa cợt , hiện tại lại khó đăm đăm khiến người ta không khỏi nổi gai ốc .


- Trước đây mỗi ngày 1 cái , giờ không có gì . Kì lạ nhỉ?


Seunsuk cố gợi chuyện .Len lén thăm dò phản ứng của Donghae đặng tìm đường chuồn cho sớm.Ở cạnh mấy cái người này sowmscos ngày rụng tim mất.


- Chúng ta đến bưu điện Busan xem .


- Ấy …Suensuk giật mình .


- Gì thế ? _ Donghae nghi ngờ hỏi lại .Dĩ nhiên là cái phản ứng quá lố kia cực kì có vấn đề và Donghae đủ thông minh để biết vấn đề đó chắc chắn đáng cho anh quan tâm.


- À , không có gì .


Biết mình bị hớ, Seunsok cố gắng vớt vét chút may mắn cuối cùng.


Nhưng không hiệu quả.


- Không có gì mà mặt xanh thế kia . Bạn của tôi ơi , có nói không thì bảo .

Donghae nở nụ cười tươi tắn , tươi đến rạng ngời làm Seunsuk toát mồ hôi lạnh . 1 phút , à không 1 giây lỡ miệng , chết chắc rồi .

- Thật ra là …_ tiếng ai đó lí nhí đến tội nghiệp .


* * * * * * * * * * * * * * * * *


- Ừ đúng rồi , đúng rồi , cũng có 1 cậu bé thấp hơn em 1 chút , mặt mũi trắng trẻo đến dễ thương đến hỏi y như em vậy đó . Cậu ấy mặc đồng phục Kyungsang và đeo phù hiệu của năm hai.


Chị trực ban sau 5s đơ ra vì nụ cười chi hơn người mẫu quảng cáo P/S của Donghae thì khai sạch sành sanh.


- Vậy cậu ấy đến đây mấy lần hả chị ?


Donghae vẫn gắn chặt nụ cười trên môi, tiếp tụ hỏi.

- 4 …ừm …hay 5 gì đó , chị không nhớ chắc chắn .

Cô gái nhăn nhăn mày nghĩ lại.


- Vâng , cảm ơn chị.Em chào chị .


Nhận thấy cũng chẳng khai thác được gì hơn nữa, Donghae rút lui luôn cho đỡ tốn thời gian.


…………………

Hít 1 hơi thật sâu để không quát vào mặt cái thằng đứng bên cạnh mình , Donghae nói , nói mà như nghiến răng lại để mà nói .

- Sướng chưa , vui chưa , thấy hậu quả chưa ? tôi đã nói là bằng bất kì giá nào cũng đừng có phun ra gì hết , giờ thì hay rồi . Sungmin biết hết rồi , cậu ta sẽ theo đến cùng cho mà xem .


Da gà của hội trưởng hội báo chí nổi hết cả lên , trời ạ , sao trách tôi , cả 2 người đều ép tôi muốn chết , tôi có phản được cái gì đâu . Lee Sungmin mà nổi giận , mấy cái ảnh “tình tứ ” của tôi bị phát tán thì chết tôi àh . Thầm gào lên trong bụng , ngoài miệng vẫn thỏ thẻ cầu tài .


- Cho dù Sungmin biết , cùng lắm là tìm cái thằng chụp lén đánh cho 1 trận thôi mà …cũng đâu có gì nghiêm …


- Thần kinh , Dễ dàng vậy đã mừng .


Donghae lại quát lên làm Seunsuk run bắn .


- Ở đời làm gì có chuyện đơn giản thế chứ .


- Hờ …


- Haiz …xin lỗi cậu về trước đi . Đừng có nói gì với ai nữa đấy .Tôi phải đi đây một chút .


- Ờ …biết rồi .


Chờ cho cái đầu nguội bớt , Donghae lập tức đến tổng công ty . Kyu đang cùng mấy ông già ngồi bàn việc nên anh cứ lên thẳng phòng giám đốc vắt chân ngồi đọc đống tài liệu vừa rút ra từ tủ . Phòng giám đốc là nơi riêng tư, cơ mà Kyuhyun đã làm cho anh thêm một chìa khóa , đây là sự thể hiện niềm tin hoàn toàn của Kyuhyun đối với Donghae.


Thư kí Nahi đi ngang qua ,thấy kì lạ vì của phòng giám đốc mở.Là thư kí, cô biết gờ này giám đốc đang ngòi trong phòng họp. Hơi hé cửa, Nahi giật mình làm đổ cả café lên người . Cô lắp bắp , mắt suýt trợn ngược . Cô chỉ vào Donghae-đang vắt chân lên bàn giám đốc , đung đưa ghế một cách thoải mái và thản nhiên đọc tài liệu mật của công ty.

- Anh …anh…sao ở đây..sao lại đọc…

- Đi chỗ khác đi quý cô , đừng làm phiền tôi .


Donghae xua xua tay , anh đang cần tập trung để ghi nhớ những thông tin này vào não , quả là không dễ dàng chút nào . Anh cũng ghét bị làm phiền khi đang tập trung. Với lại lúc này anh cũng chẳng có hứng mà ga lăng với phụ nữ.


Nahi không biết làm thế nào , vội vàng chạy đến phòng họp báo cáo lạiS cho Kyu . Ai dè chưa nói hết câu đã bị Kyu nhăn mặt đuổi ra ngoài . Cô đành ôm ấm ức đứng chờ rồi bỏ về phòng thư kí.



Lại nói Linh Linh , sau khi chán ngấy và phát điên với tour shopping cùng cấp dưới của Kyu . Linh Linh chạy đến công ty đòi gặp Kyu để cầu anh dừng hết lại , và cho những nhân viên “ tận tụy ” kia để cô yên . Vừa bước vào công ty đã gặp bản mặt cau có như thể không thể cau có hơn của Nahi , Linh Linh đắc ý vô cùng . Nghĩ đến việc cô nàng kia bị Kyu sa thải mà lòng cô phơi phới .

- Hiện giờ anh Kyu ở đâu vậy ? Tôi có chuyện quan trọng cần bàn bạc với anh ấy .

Linh Linh ngọt ngào hỏi Nahi và nhận ngay 1 cái lườm sắc lẻm .

- Giám đốc đang bận .


Nahi lạnh lùng trả lời , chú mũi vào tập giấy trong tay không nhìn Linh Linh thêm 1 giây nào nữa . Linh Linh sướng như bắt được vàng , bình thường cô đã ghét Nahi vì thái độ “ tôi hiểu giám đốc nhất ” của cô nàng , ôi cô đến nhảy cẫng lên mất . Đi tìm Kyu thôi nào!


Nahi nhìn cái bóng sặc sỡ của Linh Linh , nhếch mép khinh bỉ rồi quay trở lại với bộ mặt lạnh tanh .


- Kyu àh , anh có trong đó không , em đưa đến cho anh tí bánh và có chuyện muốn nói . Về việc shopping và …


- Ra ngoài . Bảo vệ , đóng cửa lại và không cho ai vào hết .


Giọng Kyu cực kì giận dữ . Linh Linh chế sững tại chỗ , miệng vấn chưa ngậm lại được …cái…cái…sao lại…cô có làm gì đâu ?…sao lại quát mắng …sao lại giận dữ …sao lại …

Nước mắt ầng ậng , cô cần một lời xin lỗi , cô cần một lời giải thích .tại ả kia không có nói là anh đang họp, chứ cô có cố tính phá rối anh đâu.Việc gì anh làm cô mất mặt như thế chứ. Kyuhyun_ người anh họ hiền lành , dịu dàng , chu đáo , perfect man trong lòng cô _ lại quát cô vì cô chẳng làm gì sai hết .

Linh Linh chuyển từ đau thương sang giận dữ , đùng đùng bước về phòng giám đốc . Và vận may 1 lần nữa ….không mỉm cười với cô . Hay nói cách khác nó hoàn toàn bỏ rơi Linh Linh rồi .


- Đi ra và đóng cửa lại .Có gì cần báo cáo để trên bàn là được .


Donghae buông 1 câu , không nhìn người bước vào . Nói chung đó là 1 cô gái , nói chung không phải Kyuhyun . Biết thế là được rồi .


Linh Linh đứng chôn chân tại chỗ khôn nhúc nhích . Cong người hào hoa cởi mở …con người lịch sự , ga lăng , vui tính …vừa đuổi cô ra ngoài phải không nhỉ ? Anh ta là cái gì mà dám đuổi cô ???


- Tôi nói , xong việc thì đi ra . Nghe rõ chưa ?


Trong âm thanh bộc phát sự bực mình và Linh Linh lập tức được ra ngoài hành lang đứng .


- Chúc 1 buổi sáng tốt lành .


Tiếng Nahi vang lên bên tai đập nát vụn thứ tự trọng còn sót lại trong đầu Linh Linh

Cái ngày quỷ quái gì vậy ???!!!

Cô gái tre râm thầm gào lên trong lòng , ôm 1 bụng ấm ức , tức tưởi chạy ra xe phóng về .


* * * * * * * * * * * * * * * * * * * *


- Giám đốc như thế là quá liều lĩnh .


- Tôi biết …bác Yong àh , nhưng chúng ta có thể làm khác sao ?! Bây giờ chúng ta bị chèn ép lắm rồi .


Kyu bình tĩnh đáp lại . Đầu anh nhức tưng bừng như có ai đó đang gõ trống trong đó . Mất ngủ cộng với công việc gặp trục trặc làm Kyu kiệt sức.Anh phải cố gắng lắm mới duy trì được sự tỉnh táo .


- Chúng ta cần 1 biện pháp khác tốt hơn .


- Nhưng chúng ta không có thời gian .


- Bên kia đã ra địa điểm và tung các gói thầu .


- Nhưng tiền vốn huy động không đủ …


Nhưng tiếng tranh cãi và bàn luận cư svang lên bên tai không dứt làm cơn đau đầu càng hành anh dữ dội hơn . Kyu xoa xoa 2 bên thái dương mệt mỏi dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi 1 chút …đôi mắt anh đỏ ngầu và cay xè .

Cốc …cốc…

Tiếng gõ cửa vang lên .Đây là lần thứ 3 có người đến làm cắt ngang buổi họp .Thật phiền phức . Kyu thật sự muốn bùng nổ . Mấy tay bảo vệ làm ăn kiểu gì vậy , đã dặn không được cho ai vào …


- Xin lỗi , vì có chuyện quan trọng nên …


Tiếng Sungmin làm Kyu mở bừng 2 con mắt , cơn buồn ngủ bay sạch , mệt mỏi tan hết , căng thẳng như chưa từng có . Đầu óc anh hoạt động nhanh như điện , anh lập tức gọi:


- Sungmin .


Kyu nhìn về phía cửa , nơi 1 con người đang thập thò cái đầu nửa muốn bước vào nửa không , Người đó nở 1 nụ cười ngượng nghịu nhìn anh .


- Kyu , không phải em không để ý đến yêu cầu của anh , 2 bảo vệ cũng chặn em lại , nhưng em có …


- Được rồi , mau lại đây .


Kyu ngắt lời Sungmin , đứng dậy mở cửa cho cậu vào phòng và đặt cậu ngồi vào ghế …chủ tịch . Còn mình đứng bên cạnh . Sungmin ít khi đến công ty, hay không muốn nói là không đặt chân đến. Cậu như vậy là vì lời hứa với mẹ anh, lời hứa sẽ không xuất hiện công khai một khi bà còn chưa thực sự chuẩn bị được tâm lí cho sự phản ứng của xã hội. Vì điều này Kyu đã căng thẳng với bà Jo một thời gian dài, chính Sungmin đã đặt ra lời hứa này để làm biện pháp hạ hỏa cho hai người.


Nhưng hôm nay cậu lại đến đây, bỏ cả buổi học ở trường, nghĩa là có chuyện cấp thiết.


Biết thế là đủ.


Mấy ngài trong hội đồng quản trị cứ gọi là há mồm mà nhìn . Nè nè , không phải chứ , ghế chủ tích mà cho người ngoài ngồi vào vậy đó hả . À vâng , các ngài đều muốn hỏi như thế nhưng các ngài chưa có kịp mở miệng thì cái cậu nhóc đang ngồi-ghế-chủ-tịch lôi từ trong cái cặp căng như sắp nứt toác ra 1 đống giấy với ti tỉ số liệu nhìn đến hoa cả mắt .


- Đây là số liệu em vừa thu thập được về các khoản thầu số 12 , 13 , 14 . Chi tiết và đặc điểm các vùng đất đặt thầu xây dựng cho công trình số 8, 9 ,10 . Ty là chưa thật sự đầy đủ nhưng cũng có ích . Còn nữa , thời gian mời thầu và thực hiện dự án này , này và này đều đã được kéo dài ra 1 tuần . Tiền vốn cũng đã xoay được thêm xy tỉ , cũng tạm đủ nếu chúng ta đầu tư vào …


Sungmin xứ mải mê nói , không để ý đến anh mắt kinh dị của mọi người dành cho mình . Tất nhiên , số tài liệu lớn đến vậy , lại còn chi tiết nữa , không bỏ ra nhiều tiền và công sức , thì còn lâu mới có được .


Kyu không giấu được vẻ kinh ngạc và tự hào . Anh ôm 2 vai cậu , hỏi to:


- Làm sao em có được những thứ này ?


- Dựa vào các mối quan hệ nhỏ, chuyển đổi thành các mối quan hệ lớn . Dĩ nhiên là cũng chôm chỉa không ít trong máy tính của anh nữa Kuhyun ạ.


Donghae bước vào và trả lời thay cho Sungmin . trên tay cũng là 1 tập giấy . Quẳng lên bàn 1 cách tùy tiện , anh chàng tự kiếm ghế ngồi và nheo nheo mắt hỏi lại


- Đúng không Sungmin ?


- Đúng vậy .


Sungmin gật đầu xác nhận, má hơi ửng đỏ. Chuyện Donghae đoán ra cũng không nằm ngoài dự tính của cậu .


- Là sao ?


Kyu nhíu mày tỏ vẻ không hiểu , và dĩ nhiên các quý ngài cổ đông cũng không . Họ chỉ biết nhìn nhau lắc đầu rồi cùng nhìn về phía Donghae chờ 1 lời giải thích .

Anh chàng làm bộ nhún vai , và hàng loạt cái đầu đều xoay lại Sungmin . Sungmin mỉm cười đáp ngắn gọn .

- Kyungsang là ngôi trường đại học nổi tiếng nhất nước mà .


Kyu lập tức nhìn ra vấn đề.


Thật giỏi , Sungmin của anh , rất xuất sắc . Xem ra Kyuhyun đã quá lơ đễnh rồi , bảo vật ở ngay bên cạnhnè .


- Em cũng chỉ là muốn giúp anh 1 chút thôi .


Thấy Kyu cứ nhìn mình chằm chằm , cậu hơi cụp mắt xuống , so vai lại như sợ Kyu sẽ không hài lòng vì cậu tự tiện xen vào chuyện làm ăn của anh .


- Đã làm em vất vả rồi .


Kyu dịu dàng xoa đầu cậu . Sungmin của anh , tình yêu của anh , bảo bối của anh , thiên thần của anh …

……………
Donghae giữ bộ mặt thản nhiên phớt đời như thường , nhưng trong lòng anh , không gì có thể diễn tả những cảm xúc này . Donghae khâm phục Sungmin , 1 mình cậu ta liên hệ với câu lạc bộ toán học , câu lạc bộ hóa học để nhờ tiến hành cân đo đong đếm mấy khu đất quy hoạch , bắt chuyện với con cháu mấy cha tài phiệt , tìm kiếm mối liên hệ với mấy lão cha , thuyết phục mấy nàng văn bên báo chí và thơ thòng gì đấy giúp làm mấy bài luận để lung lay mấy ông già cổ hủ . Rồi lại 1 mình cậu ta ngồi tổng hợp hàng đống tài liệu như thế này , Nghĩ thôi đầu Donghae đã muốn nổ tung rồi . Có lẽ máy chục câu lạc bộ trong trường đều được Sungmin viếng thăm cả rồi . Chậc , mĩ nam kế + khả năng ngoại giao . Sungmin cũng linh hoạt đó chứ .

- Xin lỗi Kyu , em đã tự tiện xem tài liệu và mấy bản kế hoạch của anh . Em cần thứ gì đó để thuyết phục người ta gia thêm thời gian cho mình . Và em cũng đã bán 4 căn nhà nghỉ mát của gia đình để lấy thêm vốn . Em đã hoàn thành thủ tục rồi , tiền sẽ chuyển về tài khoản của anh trong chiều nay .


Donghae ngã lăn ra đất ( vì lỡ chân đạp quá mạnh vào bàn làm đổ ghế )


- Cái …cái gì ?


Anh chàng sửng sốt nhìn Sungmin_lúc này vẫn cười hì hì .


- Không sao , bán rồi sau này mua cái khác là được .


Kyu thản nhiên nói , gì chứ Sungmin có bán luôn cái nhà đang ở thì anh cũng chẳng nhíu mày đâu mà , Chưa kể , cậu làm vậy là vì lo vốn cho anh . Anh sướng còn chưa đủ , lấy gì mà tức giận , bất mãn , etc cái gì đó , vớ vẩn .


- Sungmin đã giúp anh rất nhiều đấy .


- Không có gì , vốn vẫn chưa đủ , nhưng có thêm thời gian , phần còn lại em cũng không giúp gì được nữa , Kyu phải lo cả thôi .


Sungmin lo lắng nói . Trên thương trường Sungmin vốn là không có vai vế hay địa vị gì hết . Lần này thực sự đã phải xài khổ nhục kế luôn rồi . Tất nhiên cậu cũng chẳng mất miếng thịt nào , nhưng công sức không phải là ít à nha .


- Anh sẽ không để Sungmin thất vọng đâu .


Kyu đáp chắc chắn , ánh mắt yêu thương không rời Sungmin 1 giây .


Donghae khịt mũi bò dậy . Bó tay với 2 người này , trong phòng còn có chúng tôi nữa nha ….!!!


* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *


- Lý do tụt hạng đây hả ?


Sungmin chỉ mỉm cười không đáp . Cậu hoàn toàn không hối hận, giúp được Kyu, dù chỉ một chút nhưng cậu cũng rất hạnh phúc. Cậu rất đau lòng khi nhìn anh tiều tụy đi mỗi ngày, Kyu mất ngủ cậu cũng không thể ngủ ngon, Kyu không ă cậu cũng không đụng nổi miếng nào…học gì được khi mà cậu cứ ngay ngáy lo cho anh.


- Không có lần thứ 2 tôi bao che cho cậu đâu nhé .


- Cảm ơn cậu .


Khuôn mặt sáng bừng lên vì vui sướng , Sungmin cười toe chạy ra cổng , lái xe đang chờ sẵn ở đó để đưa cậu về nhà.


Donghae biết tối nay nhà họ Jo kiểu gì cũng có tiệc , phải sang ăn ké mới được . Việc còn lại …giải quyết “ bên đó” , không biết Kyu chuẩn bị thế nào rồi .


* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *

- Chủ tịch , đó là ai vậy ?

Một cổ đông lớn tuổi bắt chuyện với Kyu khi mọi người cùng ra khỏi phòng họp . Kyu giơ bàn tay đeo nhẫn cưới lên , nháy mắt 1 cái :


- Thiên thần của cháu, bác Kwan à.


Ngài cổ đông ngớ người ra 1 lát rồi cũng phì cười .


- Các cậu…thời đại quả nhiên thay đổi rồi . Đúng là thiên thần thật . Thiên thần phù hộ cho chúng ta .


Kyu vỗ vai ông rồi cùng vào thang máy .


- Xem ra lần này thiên thần đem đến cho chúng ta bao nhiêu may mắn nha bác.


- Dĩ nhiên , tôi thật sự rất tò mò đó . Ha ha .


Người đàn ông cười lớn.

* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
Nahi đứng 1 góc đường , 2 tay ôm chặt ngực túi trước ngực .

Là người đó …Nahi biết người đó .


Nahi đã nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Kyuhyun


Nahi đã nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Kyuhyun.


Nahi đã nhìn thấy hạnh phúc tóa ra từ anh khi anh nói về người đó .

Nahi nhìn thấy …đó là mảnh ghép bấy lâu nay cô muốn biết .

Bà Jo tắt ti vi, bộ phim truyền hình dài tập mà bà ưa thích hôm nay phát sóng tập cuối cùng nên dù lịch phát sóng bị lùi lại một tiếng bà vẫn cố chờ mà xem cho hết.

Rời  phòng khách (tivi ở phòng khách là to nhất), bà chầm chậm trở về phòng. Giờ này hẳn là mọi người đều đã ngủ, bà nghĩ, không khỏi mỉm cười khi nghĩ tới thằng cháu nội đáng yêu, thằng bé nằm ngủ quậy hết biết, Kyu từng nói nếu nó nằm cùng Sungmin thì rất ngoan, cứ cuộn tròn lại như con thỏ con, còn nằm một mình, không biết nó rơi xuống giường lúc nào nữa.

Ánh mắt bà chợt dừng lại khi đi ngang qua phòng Kyu-min, tại sao cửa phòng không đóng? Nhẹ nhàng tiến lại gần hơn và nhìn vào, bà hít một hơi sâu khi nhìn thấy khung cảnh bên trong. Sungmin đang ngồi trên thành cửa sổ, đầu hơi nghiêng sang một bên và dõi mắt về phía cổng chính. Không phải nói cũng biết…

Sungmin đang chờ kyu về.

Bây giờ đã là 12h khuya, ngày mai Sungmin đi học cả ngày và bà có thể dám chắc rằng đứa trẻ này không hề có khái niệm ngủ trưa là gì.

Dường như không thoải mái, Sungmin buông hai tay, đang ôm đầu gối ra, duỗi chân, vươn vai và ngáp một cái. Cậu dụi mắt cho tỉnh táo và thở một hơi thật mạnh và dài để thư giãn.

Hẳn là rất mệt rồi.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu sang nửa thân người nhỏ bé, đù để bà thấy cậu con mũm mĩm ngày nào giờ rất gầy, gầy tời mức bà tưởng như thấy được trên mu bàn tay trắng hồng  đang nổi rõ những đường gân xanh.

Một nổi xót xa không lời dâng lên trong lòng người mẹ.

Bà, vẫn luôn có một khoảng cách nho nhỏ với Sungmin, dù đã cố thuyết phục bản thân mình như thế nào thì vẫn không thề hoành toàn chấp nhận Sunmin là “con dâu” nhà họ Jo. Tận sâu trong tim, ý thức Sungmin là con trai vẫn ngày đêm làm bà nhức nhối. Bà là một người phụ nữ điển hình của thế hệ trước, và bà, hơn ai hết muốn có một đứa cháu mang huyết thống của Kyu.

Bà biết là Sungmin cũng rất hiểu rõ điều này. Nhưng dĩ nhiên điều đó, cho dù muốn như thế nào, cả Sungmin và Kyuhyun vẫn không thể làm được. cà như muốn bù đắp cho bà , Sungmin luôn ra sức chăm sóc cho Kyumin và bà . Mọi chuyện trong nhà từ ngày Kyu cưới Sungmin về bà không hề phải bận tâm chút nào. Người hầu trong nhà có gì cũng chạy đi tìm Sungmin chứ không tìm bà nữa.

Sungmin dường như luôn đòi hỏi ở bản thân quá nhiều. Việc gì cũng muốn biết, việc gì cũng muốn làm.  Nhưng khả năng của con ngưòi là có giới hạn, cứ cầu toàn quá nhiều ở bản than mình, hậu quả cuối cùng vẫn là tự mình gánh chịu.

Bà vốn quên mất, Sungmin chỉ mới 21 tuổi, vẫn còn là một sinh viên đang chạy nước rút để lấy suất học bổng danh giá nhất của năm. Việc học tập căng thẳng đang mài mòn chút sức lực còn lại trong măt cậu. Chỉ vì không muốn thua kém  bất cứ ai, muốn trở thành cánh tay  phải của Kyuhyun. Chỉ vì Kyuhyun.

Tình cảm của hai người, bà hiểu rõ . Nhưng….vì sao, đến bây giờ bà vẫn cố chấp không chịu thừa nhận.

Hai hốc mắt bà nóng rực lên, đứa trẻ này lúc nào cũng chỉ cười và âm thầm chịu đưng. Sungmin, từ khi nào đã trở nên trưởng thành và điềm tĩnh hơn, không còn ngốc nghếch và lí lắc như xưa nữa?

Có phải do bà không?  Do cái áp lực “gia đình” vô hình đã khoác lên đôi vai bé nhỏ kia?

“Hãy hứa với con, mẹ sẽ yêu thương Sungmin như mẹ yêu con và bé Kyuminni, mẹ Sugnmin đã mất mẹ từ khi em ấy còn bé, mẹ hãy bù đắp tình cảm cho Sungmin”

Xem ra, bà đã thất hứa với Kyu rồi, ánh mắt cương nghị của Kyu khi nói với bà, bà cũng quên mất.

Thở dài, bà Jo đưa tay định đẩy cửa bước vào thì tiếng xe ô tô đi vào cổng làm bà giật mình. Kyu đã về.

Rụt tay lại và nấp người qua một bên góc tối của hành lang, bà jo chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng chạy vụt qua.

Và mỉm cười khi trông qua khung cửa, nụ cười tươi tắn cùng nở rộ trên môi cả hai người.

Hạnh phúc, không phải nằm ở đâu xa xôi, đúng không?

********

-Người ấy hiểu rõ chúng ta, hay không muốn nói là hiểu rõ Jo Kyuhyun nhà chúng ta.

Donghae lên tiếng sau một quãng thời gian dài cả hai cùng im lặng ở văn phòng Kyu. Nén không nổi nữa, cái điều này cứ xoáy vào não anh từ lâu giờ nhưng Donghae không đủ căn cứ để nói ra. Với lại, điều này cũng có nghĩa…có thể trong nội bộ có nội gián. Điều này không thể đùa. Với cả, cái con người kia cứ làm mặt lạnh mãi làm anh tức điên lên được.

- Umh, không sai.

Kyu xác nhận, điền này anh cũng đã nghĩ tới từ lâu. Đối thủ của anh nắm được cung cách làm việc của anh, đoán được hướng đi và luôn tìm được đường chặn phá anh.  Là ai, có khả năng như vậy? Kyu luôn tự tin về bản thân, thường thì khi làm việc anh không nói trước bất cứ điều gì, luôn có một vài ba phương án và anh xoay bất cứ lúc nào anh muốn , lắm lúc làm cả nhân viên của anh cũng không kịp trở tay ấy chứ. Kế hoạch làm việc gần đây thì càng bí mật, không có lí do gì để nghi ngờ Donghae hay một vài thân tín khác, họ cũng đang sốt vó lên vì lo lắng.

- Khoan !

Đập mạnh tay xuống bàn, Kyu đứng dậy, rồi lại sững mất mấy giây như để chắc chắn những gì mình sắp nói ra:

- Là anh ta, chỉ có anh ta mà thôi

Donghae làm rơi cốc cà phê vừa cầm lên.

********

Sungmin vừa dìu vừa kéo Linh Linh ra khỏi quán rượu .  TRên mặt cậu alf một sự nhẫn nại tới cực điểm. Cậu nói, hơi lớn tiếng:

- Mau về nhà, đừng đứng đây nữa.

Linh linh nấc lên mấy cái, mắt mơ hồ nhìn người đang dắt dìu mình đi, rồi cô khựng lại khi thấy khuôn mặt Sungmin kề trong gang tấc…

- Im đi, thần kinh à, cướp Kyu cùa tôi còn muốn gì nữa, cút.

Linh linh gào lên và dang tay tát cho Sungmin một cái. Sau một tiếng “bốp”, cậu loạng choạng ngã xuống vệ đường. Tiếng hét cũng thu hút được rất nhiều người.

-Rắc rối rồi.

Sungmin lẩm bẩm.

Trong  số người tò mò đứng lại xem, có vài người chạy vào  cản Linh Linh trước khi cô xông vào cào cấu Sungmin, cô gái đã quá say để ý thức được những gì mình vừa làm. Miệng cô cứ tiếp tục lẩm bẩm:

-          Kyuhyun là của tôi, anh ấy tin tưởng tôi, thậm chí còn giao tài liệu cho tôi xem, mi là cái thá gì, đồ chơi rẻ tiền. Hức, cút khỏi mắt ta, hức….

Từng tiếng nói cứ ngắt quãng trong tiếng nấc.

Mắt Linh Linh mờ dần, đờ đẫn đi, một người đàng ông gọi taxi đưa Linh Linh đi, người ta đến mỗi lúc một đông và mỗi người góp một lời loạn cả lên.

Sungmin bặm môi đứng dậy, đau quá, mạnh tay thật.

Cám ơn người vừa giúp mình, cậu ôm một bên má, tự vẫy cho mình một chiếc taxi khác khi đã chắc chắn là không có cảnh sát hay phóng viên nào quanh đây. Kyu mà biết, chắc chết quá …

****

- Cô gái kia, cô là gì với Jo Kyuhyun?

Giọng nam trầm vang lên bên tai Linh Linh. Cô còn đang ngất ngưỡng trong cơn say, cứ nghiêng bên này ngả bên kia. Trước mặt, là mấy chai rượu đã mở sẵn.

- Là gì à? Hức là vợ đó … ha ha ..

- Cô nói kyuhyun rất tin tưởng cô đúng không?

Giọng nam kia tiếp tục hỏi han, nghe có vẻ rất ân cần. Tay vẫn lien tục rót rượu cho Linh Linh dù cô đã say khướt.

- Dĩ, dĩ nhiên rồi.

Linh Linh trả lời, hoàn toàn mất khả năng tự chủ.

- Vậy cô nói, tài liệu đó,  là cái gì vậy?

- À, đơn giản lắm, là …

*****

Mấy ngày bận rộn quay cuồng với công việc rồi cũng trôi qua, nhanh tới không ngờ. Kyu hoàn toàn không có không có thời gian nghỉ ngơi, Donghae thảm hơn khi phải chạy qua chạy lại giữa công ty và trường học. Dù Kyu đã nhắc đi nhắc lại là không cần thiết phải làm vậy, nhưng từ cái lúc xác đinh được “kẻ kia”  đứng sau mọi chuyện, Donghae đã quyết không để anh gạt ra khỏi vụ này. Cũng phải, hiện giờ Kyu dám cam đoan Donghae chỉ muốn đạp cái “tên đó” xuống dưới gót giày mà nghiền nát. Cũng không trách được tự nhiên biến mất cả mấy năm trời, giờ xuất hịên lại quậy tưng lên thế này, không cho một trận sao nuốt trôi cho được cục tức đang nghẹn ở cổ.

Nói ai, chính bản thân Kyu cũng đang ao ước được đập nguyên cái gậy bóng chày vào đầu hắn cơ mà.

- Tôi biết rồi, ừm … chào cậu.

Donghae cúp máy điện thoại, ngoắc ngoắc tay, ngao ngán nói:

- Kibum cũng không giúp được gì, cậu ấy đang kẹt. Nhà Công Chúa có việc nên bên đó phải dồn hết qua cho Công Chúa.

Kyu biết là không thể hi vọng gì từ sự giúp đỡ nữa, anh đang vận dụng hết khả năng trong các mối quan hệ từ tuần trước rồi.

Nhìn cái cẳm lún phún râu của Kyu, Donghae lại giở máu trêu chọc.

- Sếp sòng của tập đoàn mà nhìn như giặc cướp. Tân trang lại vẻ ngoài chút đi, coi chừng hôm nào về Sungmin tưởng trộm vào nhà lại đá văng khỏi cửa.

- Nói y chang Kyuminnie

Kyu tỉnh bơ đáp lại làm Donghae cụt hứng. Còn phải nói, tối qua ranh con cứ nhè cằm anh mà giở trò, vừa gãi vừa giật mấy cái râu mới mọc của anh đau tới chảy nước mắt. Sungmin ngồi một bên chỉ cười mà không lên tiếng giúp anh gỡ “con đỉa siêu đeo dính” kia ra, hại anh thê thảm. Cuối cùng, phải đét cái mông nó, nó mới chịu buông. Quá sức, đi học rồi mà nghịch như quỷ. (A/N: gen nhà mình nhà anh nó “tốt” thế đấy anh ạ)

- Đừng nghĩ đến chuyện không nên nghĩ?

Donghae nói khi thấy Kyu trầm tư, không chừng lại nhớ tới “chuyện đó”

- Không, tôi không nghỉ tới nó.

- Ok, giữ vững tinh thần nào, hôm nau đánh trận lớn. Đừng phụ lòng người đã vì chúng ta.

- Tôi biết.

No comments:

Post a Comment