Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

30 September 2012

(KyuMin) - Chàng quản gia (T8) - PG13 - Longfic


Tác giả: Bexinh007
(Xin đừng đem fic ra khỏi blog khi chưa có ý kiến của tác giả)

Tập 8

Không trả lời,chỉ mỉm cười,nụ cười cố hữu,không còn bi thương như lúc trước.

-Con về rồi hả Sungmin?

-Vâng.

-Quản gia , à bố đang nói đến cậu Cho….

-Con biết rồi,anh ấy sẽ đi Mĩ.

-Ah, ờ thì…tuần sau bố phải đi Nhật,con có muốn…..

-Không.

-Y bố là,cùng sang Nhật.

-Không,con sẽ không đi đâu hết.

-Sungmin à.

-Con mệt,chào bố.

Sungmin trở về phòng mình.

Mệt mỏi.

Không còn anh ở đây.

Thật lạnh lẽo.

Cậu có dỗ bản thân chìm vào giấc ngủ nhưng….

“Kyu à,em nhớ anh quá”.

Tic tắc…tic tắc….

Nắng. Chói mắt. Mấy giờ rồi nhỉ? Sungmin vớ lấy cái đồng hồ.

-Ôi trời…. - Cậu bật dậy.

-Kyu à,trễ học rồi,sao không….ơ….

Sungmin tự tát vào má mình,cố ngăn dòng nước mắt đang chưc trào ra.Hôm nay Kyu sẽ đi,không đúng,bây giờ anh đã ở trên máy bay rồi,sao cậu lại quên chứ,chẳng phải cậu đã khóc suốt đêm qua chỉ vì chuyện này sao.

“Tỉnh táo lại nào Sungmin, đâu phải là không gặp lại nữa đâu”.

Bộp…bộp.

Má cậu đỏ lên,in hằn vết cả mười ngón tay.

-ÔI…

Sungmin kêu lên khe khẽ khi nhìn thấy mình trong gương.

Hai mắt sưng húp, đỏ ké.Khuôn mặt thường ngày đã bầu bĩnh nay lại càng tròn ,trông cứ như một quả bóng.

Nước mát làm Sungmin thấy đỡ cay mắt hơn.

Cậu thay đồ và đeo một cái kính không độ vào,” ít ra trông mắt sẽ bớt sưng”.

Không còn tài xế riêng cho mình nhưng Sungmin nhất quyết không chịu để ông Lee chở đến trường.

-Con đi xe buýt.

Một câu ngắn gọn nhưng rõ ràng và dể hiểu mắc dù người phải nghe câu đó chẳng muốn hiểu một chút nào.

“Không xong rồi”.

Đứng ở trạm xe rồi Sungmin mới hối hận.Cậu cố kéo cái đám tóc mai dài dài trước trán xuống sâu hơn nữa để che khuất đôi mắt của mình nhưng chả ích gì.(Tất nhiên,cứ kéo mà nó xuống thì còn ai đi nối tóc nữa.)

Nguyên nhân cậu làm thế rất dễ hiểu.Nhiều,rất nhiều con mắt đang nhìn cậu,nhìn lén-có,nhìn công khai-có,mà nhìn chòng chọc là chủ yếu mới chết chứ.Không chỉ con gái mà cả bọn con trai,không chỉ đám học sinh mà cả những người lớn tuổi,tất cả đều để ý đến cậu.Nếu là ngày khác thì không sao nhưng vấn đề là hôm nay mắt của cậu...nó không có bình thường chút nào,nếu mà bị nhận ra....thật xấu hổ,Sungmin cúi mặt xuống thấp hơn nữa.

Xe buýt dừng lại như một giải pháp tình thế mà chúa ban tặng cho cậu nhưng không…..

Chen chúc.

Chật chội.

Xô đẩy.

Sungmin cố giữ mình đứng vững ,trong bụng thề sẽ không boa giờ bước lên cái thứ quái quỷ này lần thứ hai.

Bỗng xe cua một gấp.

Huỵch.

Choang.

-Ối xin lỗi,tôi thật sự ……

Một cậu trai rối rít xin lỗi Sungmin.Cậu ta cúi xuống nhặt cái kính đã vỡ lên.

-Tôi…

-Không sao.

Sungmin cầm lấy và…..quẳng ra ngoài cửa sổ.

-Đồ dởm ấy mà.

-Ơ….

Cậu ta nhìn vào mặt Sungmin và tròn mắt.Sungmin lập tức cúi xuống,lấy tay che mắt mình lại,vờ như đang buồn ngủ.

-Cậu cũng học trường quý tộc hả?

-Ờ…à.. ừ.Cậu chính là Sungmin phải không,tôi đã từng nghe nói về cậu.

-Hả?

Sungmin quên phéng mất mục đích của cái tay trên mặt mình,cậu nhìn anh chàng kia ngơ ngác.

-Tôi? Tôi làm sao?

-Thôi mà.Cậu và Cho Kyu hyun là hai hoàng tử đc ngưỡng mộ nhất trong trường,ai mà không biết chứ.

“Kyu”.Sungmin thấy tim mình nhói lên.

-Này cậu không sao chứ,sắc mặt cậu rất tệ.

Sungmin giật mình,cố mỉm cười,nụ cười mà cậu đã sử dụng trong cả quảng đời trước khi gặp Kyu ,nụ cười hoàn hảo như tranh vẽ.Nụ cười khiến tim người đối diện dù là tai hay gái cũng phải nháy một bản tango .

Ngươì kia chết lặng,rồi cũng cười với cậu:

-Tôi là Lee Dong Hae ở lớp A11.

-Uh.Hân hạnh đc làm quen.

-À…đến trường rồi, đi thôi.

Donghae chạy vụt đi.

Sungmin chợt thấy buồn cười,”cậu ta có vẻ hay đấy,phải không Kyu…a…Không đc…..lại nữa rồi…..ôi mau vào lớp thôi.”

Sungmin vừa mở cưả lớp ra,lập tức một đám bạn vây lấy cậu.

-Sungmin,sao Kyu hyun lại chuyển trường thế?

-Sao đột ngột thế?

-Hôm qua các cậu chạy đi đâu thế?

-Sungmin,rốt cuộc…..

-Sungmin,tại sao….

-Sungmin à,vậy thì….

Ồn ào quá.

Đau đầu quá.
Chóng mắt quá.

“Không xong rồi, đầu mình…”

Cạch.

-Xin hỏi,Lee Sungmin có ở đây không?

Các câu hỏi lập tức ngưng bặt.Thay vào đó là những lời xì xào..

-Lee Donghae của lớp A11…

-Hội trưởng hội học sinh….

-Cậu ta tìm Sung min chi ta?

-……..

Sungmin tách mình khỏi cái đám nhộn nhạo ấy,bc về phía cửa.

-Tôi đây,có chuyện gì?

Một cái nháy mắt.

“Muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân ư”,Sungmin phì cười và bc ra.

-Sao hả?

-Không, đi qua thấy cậu bị vây ghê quá nên giúp thôi.

-Có biết tí nữa khi cậu đi rồi họ sẽ lại thắc mắc hội trưởng hội học sinh tìm tôi làm gì ko,và màn này khéo còn hay ho hơn hồi nãy đấy.

-Ơ….

-Thôi đc rồi,tôi cũng cảm ơn cậu vì đã có lòng,bây giờ…..có lẽ tôi sẽ xuống phòng y tế ngủ một chút,chào nhé.

Sunhmin bỏ đi ngay khi kết thúc câu nói của mình.trên hành lang chỉ còn một người đang trơ như phỗng.

-Cậu ấy khó gần hơn mình tưởng…… Kyuhyun cậu đã giao cho tôi một nhiệm vụ khó nhằn đấy

Cười, nụ cười khó đoán.

Những ngày sau đó,Donghae thường xuyên tiếp xúc với Sungmin,khi thì đi ăn,khi thì bài tập hay rủ chơi bóng......Sungmin không thích cậu ta cứ bám lấy mình như vậy nên thường tránh né.Dường như cũng nhận ra điều đó,Donghae đã dần dần lùi ra khỏi tầm mắt cậu,tuy nhiên Sungmin vẫn cảm nhận đc một ánh nhìn của ai đó,rất kín đáo dõi theo cậu mọi lúc.

****

L A.

3p.m.

-Chào mừng cháu đến với chúng ta Hyunie bé bỏng.

-Cháu đã mười bảy tuổi rồi mà chú, đừng gọi cháu như thế nữa.

_Đc rồi,Hyunie,mau vào nhà đi.

Kyu bước vào một ngôi biệt thự nhỏ nhưng vô cùng đẹp với những vườn hoa hồng nhỏ bao quanh trong sự hoan nghênh của những người họ hàng đáng mến của cậu.

-Căn nhà rất đẹp.

Kyuy nhận xét và nhận đc một nụ cười rạng rỡ từ chú của mình.

-Cháu thấy thế sao,chính chú tự thiêt kế đây.

-Woa.

-Bây giờ cô sẽ đưa cháu lên phòng của mình.Nó thực sự rất đẹp đấy.

Qua hai hành lang nhỏ ,Kyu đã đứng trc một cánh cửa màu xanh biển…..Xanh biển…Sungmin…ôi không…

Kyu cố hướng suy nghĩ của mình sang chuyện khác.


-Vậy cô có biết trường cháu sẽ theo học ở đâu không ạ?

-À,nó ở gần đây thôi,mai cô sẽ đưa cháu đến trường….và ở đó cũng có rất nhiều học sinh Hàn Quốc du học nên cô nghĩ cháu có thể hòa nhập nhanh thôi.

-Cảm ơn cô.

-Hãy sắp xếp và nghỉ ngơi một chút,gặp cháu vào bữa tối.

-Cảm ơn cô.

Phịch.

Kyu thả người lên giương một cách nặng nề.Từ hôm nay anh phải làm quen với một cuộc sống mới,những người bạn mới ,trường lớp mới….quan trọng là ,sẽ không có Sungmin bên cạnh…không nghe đc tiếng cười của cậu,không nhìn thấy cậu mỗi ngày…”Liệu mình có thể chịu đựng đc
Kyu không biết rằng,cách đó hàng ngàn cây số,nước mắt của một người bỗng rơi,rơi mà không hiểu vì sao.

-Hyunie à,cháu mau ra ăn tối.

Giật mình.

-Vâng.

Mặc đồ vào ,Kyu với tay lấy chiếc điện thoại di đông…

“Chết tiệt,chiếc điện thoại cũ của em ấy hỏng rồi còn đâu”

Cạch.

Vỡ tan.

Mặc kệ.

Vừa đi xuống nhà Kyu vừa tự nguyền rủa mình tại sao lại đánh mất luôn cầu nối duy nhất cả hai người lúc này

Đêm đó ,Kyu hầu như không hề chợp mắt lấy một phút,anh đã quen với việc thức khuya lúc còn là quản gia,anh chỉ đi ngủ khi Sungmin đã ngon giấc.Ngắm nhìn khuôn mặt cậu trước khi ngủ trở thành một thói quen của anh từ lúc nào.

Anh muốn điên lên,muốn đập phá một cái gì đó,anh nhớ cậu,nhớ giọng nói,ánh mắt,nụ cười,...anh chỉ muốn bay ngay về,ôm lấy cậu trong tay để thấy mình thực sự đang sống,một ước muốn tưởng chừng nhỏ nhoi nhưng không thể thực hiện được,không thể ....
********

Sáng hôm sau.

-Trông cháu có ve không ổn.

-Cháu khỏe mà.

-Có thật không cần cô đưa vào không?

-Cô ơi….

-Đc rồi,cô biết cháu đã 17 tuổi ,rồi cháu vào đi.
-Chào cô.
-Và nhớ ngoan noãn đấy.

-Cô à....Kyu nhìn theo người họ hàng vui tính rồi chầm chậm đi vào cổn.

Kyu bc vào trường mới trong một tâm trang ko vui ko buồn ko hồi hộp mà cũng chẳng sợ hãi gì hết.Bản tính rắn rỏi của anh đủ để lấp hêt mấy cái tình cảm vớ vẩn đó,trong tim anh chi canh cánh một điều duy nhất nhưng với điều đó anh ko còn cách nào khác là bó tay,vậy thì còn gì phải bận tâm,cứ thẳng đường mà tiến thôi.

-Em là học sinh mới phải không?

-Vâng.

-Vậy hãy đi theo tôi.

Kyu đi theo ông thầy người Mĩ.

Anh nhìn thấy một điều ở ông ta và mỉm cười.

-Trật tự,chúng ta có một học sinh mới.

Mọi con mắt đồng loạt đổ vào Kyu.Anh thản nhiên giới thiệu:

-Tôi là Cho Kyu hyun,tôi là người Hàn Quốc,từ hôm nay sẽ học chung với mọi người,xin giúp đỡ.

Im lặng.

3s sau.

Vỗ tay.

Kyu nhìn quanh một lượt,anh nhận ra một số người Hàn Quốc trong lớp và cười với họ.Họ cũng gật đầu với anh một cách thân thiện.

Buổi học diễn ra bình thường,duy chỉ có một số học sinh thỉnh thoảng vẫn ngoảnh mặt xuống nhìn lén cậu học sinh mới để rồi khi bắt gặp ánh mắt của cậu thì đỏ mặt rồi vội quay lên.

-Kyuhyun hãy lên bảng giải bài tập số bốn chương ba trang 56.

“cậu học sinh mới bị sao quả tạ chiếu rồi”

“ông này chúa ghét người ngoại quốc”

“xem cậu ta làm đc gì”
Bla..bla…

Kyu cầm quyển sách tiến lên bảng.”muốn thử ta ư,xem mèo nào cắn mỉu nào”.

Cạch cạch….rẹt rẹt….cạch.

-Xong rồi thưa thầy.

-Hở.. đc rồi về chỗ đi.

-Ối thầy ơi.

Kyu chợt la lên thất thanh ,tiếng la kéo cả những học sinh đang ngủ gục ở phía dưới tỉnh giấc.

-Ối thầy ơi,có con ong…..

-Hả…hả….

-Ơi thầy ơi đừng cử động….nó đốt bây giờ…

Kyu vẫn tiếp tục cái màn đối mà đúng hơn là gần như độc thoại của mình.

Ông thầy ngơ ngác.

Cả lớp cũng ngơ ngác.

Chỉ có một người ko ngơ ngác ,tất nhiên rồi bày ra trò này mà ngơ ngác đc mới là lạ.

Và buổi biểu diễn vẫn tiếp tục.

-Thầy ngồi yên để em giúp thầy…

Kyu không thèm để ý xem ông ta có đồng ý hay không mà ngay lập tức cầm quyển sách lia qua lia lại trên đầu ổng.

Mất một giây để định thần,người thầy đáng kính hoảng hốt:

-Ối không..ko cần ....trò tránh…..

Xoạt.

“Game over”.Kyu nghĩ thầm.

Một bộ tóc giả dày, đen,….nhẹ nhàng,hết sức nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn.
Vo ve…
Vo ve…

Bộp.

Con muỗi hồn về với chúa.

Nhưng nó đã hoàn thành nhiện vụ đánh thức cả lớp học dậy.

Hơ…

Ha…

Hả….

Những câu nói vô nghĩa nhưng cũng vô cùng có nghĩa…..

-Tóc…tóc giả…

Ai đó hét lên.

Kyu chỉ chờ có thế,anh vớ lấy bộ tóc và bằng một chất giọng ngọt hơn sữa Cô Gái Hà Lan,anh đặt mái tóc lên đầu ông thầy đang xuát hồn đi đâu không rõ.

-Em thật sự xin lỗi thầy,em không biết là……nhưng dù sao vẫn tốt hơn là bị ong đốt ha thầy….

Kyu chỉnh lại bộ tóc một cấch ngay ngắn như ban đầu.

Trắng bệch.....tái xanh...hồng ...đỏ...và cuối cùng là tím bầm.

Tắc kè ư?

Không,là màu sắc khuôn mặt của ông thầy đáng kính kia.

Rầm…cách …rầm.

Phụt…há ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha

Hô hô..hi hi hi….há há há …..

Một tràng cười muốn bay cả mái nhà nổ ra.Ban thể của trò đùa đã chạy khỏi lớp với một khuôn mặt còn hơn cả màu mận chín.

Một vài học sinh khoác vai Kyu và hét vào tai cậu những câu thán phục.

Kyu chỉ cười”bây giờ mà có Sungmin ở đây.em ấy sẽ…..ơ….”.
Nụ cười lại tắt lim. Khuôn mặt bị bao lấy bởi một màn sương, màn sương đó ko cho người ta thấy đc nỗi buồn trong mắt anh.

…………………..

Sân thượng.

“Ngôi trường này rộng ghê,rộng hơn cả trường cũ nữa.Gió mát quá,mát thật đấy,y như khi mình gặp lại nhau vậy Sungmin ạ,lúc đó em cũng đứng thế này phải không,em đứng rất lâu để rồi khi chuông reo thì chạy một hơi về lớp mà chẳng biết có một anh chàng dõi theo em mãi từ lúc em mới đặt chân đến,anh chàng ấy cứ ngỡ mình đang mơ khi gặp lại em……”

-Chào cậu.
******

Dòng suy nghĩ của Kyu bị gián đọan tưc khắc.Anh quay lại nhìn cái người vừa gọi mình,một chàng trai tóc dài.

-Ơ chào.

-Màn biểu diễn của cậu ấn tượng đấy.

-Ơ…

-Làm quái gì có con ong nào….

-À..hiểu rồi,chỉ là một trò đùa nhỏ thôi mà.

-Không rất hay đấy đúng không các cậu?

Ba người bước lên sân thượng,vẫn là ba chàng trai,không khó để nhận ra rằng họ cũng là người hàn Quốc.

-Chào.

-Chào.

Kyu đáp lại ngắn gọn.

-các cậu đều cùng lớp với tôi.

-Uh.Và đều đc xem phim hài miễn phí.Cậu có lẽ sẽ đc xếp vào top vào ngay ngày mai thôi,tuyệt chứ hả?

-Heechul….một trong ba người kia lên tiếng.

-Siwon, đừng cắt ngang cảm hứng nói của tôi.

Cậu trai tóc dài vẫn tiếp tục :

-Này ,sao lại đến đây thế?

-Cậu hỏi vậy là có ý gì?

-Theo thông tin mà tôi có,cậu học ở một trường tiếng tăm ở Hàn,tự dưng chuyển đến đây một cách đột ngột, đúng không Kibum?

Lần này đến lượt cậu trai đeo kính nhăn nhó:

-Heechul,lịch sự một chút đi,cậu ấy sẽ ko thích những câu hỏi kiểu đó đâu.

-Không sao.

Kyu nhìn ra khoảng không trước mặt.

-Tôi thật sự không muốn đi,chỉ bị ép thôi.

-Vậy là giống bọn này.

Bốn cái miệng đồng thanh.

-Hả?

-Tôi là Han kyung,cứ gọi tôi là Han.

Chàng trai còn lại tiến gần Kyu.Anh ta cúi xuống và nhặt lên một cái gì đó.

-Của cậu bị rơi….ồ…. thật đẹp.

-Ôi….

Kyu vội chộp lấy,tấm ảnh Sungmin cậu luôn để trong ví của mình,nó đã rơi ra từ khi nào……

-Hình như cậu ấy giống hệt bọn mình.

Han kyung kết luận và ba người kia cười lớn.

-Hay thật,một sự trùng hợp đặc biệt làm sao.

Kyu hơi ngạc nhiên,những con người này thật…

-Noí vậy là có ý gì?

-Còn có ý gì nữa.

Heechul nhanh nhảu:

-Bọn tôi cũng bị gia đình cách li với nhau sau khi công khai chuyện tình cảm,nhưng......(cậu liếc những người sau mình một cái),đâu dễ vậy,bọn này vẫn bên nhau như thường.

-Làm sao mà.....

-À,cũng không khó lắm,vì bọn này a dua chọn cùng một trường,các vị bô thân cụ lão không hề biết và thế là alê hấp....hô hô.

-Các cậu may mắn khi bố mẹ các cậu đều có chung tư tưởng là cho các cậu đi cả.

-cũng có thể nói như vậy,còn cậu thì sao? Ki bum xen vào.

-Không ,Sungmin vẫn ở Hàn.

-Sungmin,một cái tên đẹp...như chủ của nó vậy.

Han Kyung góp lời.

Kyu cười.Chỉ đẹp thôi ư,còn hơn thế nữa,dễ thương,đáng yêu,mong manh,....nhưng có lúc cũng rất mạnh mẽ,em ấy hội tụ tất cả những điều đó,nếu thiếu đi một thì sao nhỉ,thật không dám nghĩ đến......

-Này vào lớp thôi,chuông rồi kìa.

Cả năm người kéo nhau đi xuống.

Sân thượng chỉ còn gió.

Chỉ gió mà thôi.

.................................................. ..................................................
Hai tháng sau.

-Kyuhyun,cậu mà không nhanh lên là bọn này bỏ rơi đấy nhé.

-Chờ chút hông đc sao,làm gì mà hét ghê thế.

-Đi thôi các cậu...

-Oái đây rồi mà...

Kyu nhảy phóc lên cái xe đã nổ sẵn máy.

-Heechul,ác vừa thôi nhá.

-Léo nhéo gì nữa,hôm nay cả bọn muộn học là lỗi của cậu đấy.

Heechul cãi lại ngay tức thì.

-Thôi thôi cho tôi xin,để yên cho tôi học nốt phần này nào.

-Ki bum,cậu học để sống hay học để chết vậy......

-Mọi người trật tự cho tôi lái,muốn xuống hêt không..

-Dám cho tôi xuống tôi sẽ hành hạ Siwon yêu dấu của cậu cho đến chết.

_yaaahhh Heechul.....

-ha ha ha..

Cuộc đấu khẩu kéo dài từ nhà Kyu cho đến tận trường vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại,cuối cùng Kyu đành dùng cái bánh mì -phần ăn sáng của cậu để bịt miệng Heechul,mặc dù "của đi con xót " nhưng còn hơn là để cho lỗ tai bị khủng bố.

Bịch... bịch... bịch...

-Em chào thầy....Năm cái miệng đồng thanh.

-Các trò đi trễ.

-Không thưa thầy,bọn em đi từ rất sớm nhưng gặp một sản phụ.....

-Câu này tôi nghe quen rồi trò Heechul.

-À em nhầm,là một cậu bé lạc....

-Cái này tuần trước xài rồi...

-Ớ,vậy thì...

-Mau về chỗ đi,thật chịu hết nổi các trò,thầy Smit xin nghỉ là phải.

Khúc khích...khúc khích.

-Tôi nói sai cái gì sao?

-Không thầy luôn luôn đúng ạ...ha ha ha .

-Mau về chỗ,chúng ta bắt đầu buổi học.

.......
Giờ ra chơi.

-Lớp này có ai là Cho Kyuhyun không?

-Là tôi.

-Có người tìm cậu kìa.

-Ai thế?

-Một cậu bạn Hàn Quốc.

Kyu nhìn bên trái rồi lại nhìn sang phải,mấy anh chàng kia đều ở đây cả.Không lẽ....

-Trông người đó thế nào?Kyu hồi hộp.

-Đẹp trai..ừm có thể nói là vô cùng dễ thương...người châu Á các cậu hay thật.....

Thịch.

-Có..có gì nữa không,có phải tóc vàng và hơi dài không?

Kyu đứng bật dậy, hành động của anh thu hút sự chú ý của bốn người kia.

-Không, tóc đen, ngắn.

Thất vọng.

"Thật ngốc Kyu,sao lại hi vọng hão huyền thế chứ".

-Tôi sẽ ra ngay, cảm ơn đã thông báo.

-Người đó nói chờ ở sân thượng. Chào nhé. Người kia chạy đi.

Kyu lại ngồi phịch xuống.

**********
Kyu đứng bật dậy,hành động của anh thu hút sự chú ý của bốn người kia.

-Không,tóc đen,ngắn.

Thất vọng.

"Thật ngốc Kyu,sao lại hi vọng hão huyền thế chứ".

-Tôi sẽ ra ngay,cảm ơn đã thông báo.

-Người đó nói chờ ở sân thượng.Chào nhé.

Người kia chạy đi.Kyu lại ngồi phịch xuống.

-chuyện gì thế Kyu? Kibum đóng cái laptop lại.

-Không,có người tìm tôi,tôi...

-Cứ tưởng là cậu ta chứ gì-Sungmin bé bỏng ấy?

-Heechul....Hankyung lừ mắt.

-Tôi đi một chút.

-Có cần bọn này đi cùng không?

-Thôi,gặp lại sau.

Kyu bc từng bc chậm chạp lên sân thượng.

Cạch.

Một người đang đứng bên lan can,dáng đứng giống hệt....a...không..chết tiệt,kyu gõ vào đầu mình.

-Chào,cậu tìm tôi?

-Từ khi nào,anh xưng hô như thế hả Kyu?

Người đó quay đầu lại và cười với anh,nụ cười của một thiên thần ,nụ cười mà cả trong mơ kyu luôn muốn nhìn thấy...và cả đôi mát ,bờ môi,...

-Không... phải anh đang mơ chứ,có thật là em không.....Kyu lắp bắp,mắt anh mở to hết cỡ ,miệng há hốc.
-Ôi trới Kyu,bây giờ còn phi thức tế như vậy nữa sao,có thật anh là Kyu không vậy?

-Sungminnnnnnnnnnnnnn

Kyu hét lên và lao lại ôm lấy cậu bằng tốc độ của tên lửa đời mới nhất.

-Kyu...ngã...đang đứng gần lan can...kyu.

Không lọt tai Kyu lấy một từ,anh chỉ còn biết đến con người trước mắt mình,đúng hơn là đang ở trong vòng tay mình,người mà anh yêu,người mà anh mong ngày nhớ đêm suốt cả mấy tháng nay.

-Sungmin...sungmin...đúng là em rồi,đúng là em rồi,Sungmin...ko phải đang mơ,em đang ở đây,trời ơi,Sungmin...

-Không phải em thì là ai chứ,Kyu bỏ em ra,không thở đc...kyu à.

Vẫn ôm chặt.

Không muốn buông tay.

Vì sao ư?

Vì lo rằng

Chỉ là ảo ảnh

Và ảo ảnh

Sẽ tan biến ngay thôi

Bỗng nhiên

Nước mắt ai đó

Rơi

Nghẹn ngào.

-Em rất nhớ anh,em nhớ anh lắm,Kyu à.

-Anh cũng rất nhớ em,Sungmin,anh nhớ em phát điên.

-Vậy sao không liên lạc với người ta chứ?

-Anh không thể,điện thoại của em mất rồi còn đâu,số điện thoại nhà cũng đổi......anh thật chẳng còn cách nào.

-A....máy anh cũng không thể liên lạc đc.

-Uh,cũng bị mẹ anh đổi số mất tiêu.

-Ôi trời ,thật là....

Bộp... bộp....bộp...

-Tôi không muốn cắt ngang màn gặp gỡ lâm li bi đát này đâu nhưng thưa cậu Kyu ,chuông reo rồi,cậu ko định vào học sao?

-Heechul sao lại lên tiếng chứ....ớ...chào hai người...hơ hơ.

Bốn cái thân người đổ kình lên nhau đang lóp ngóp đứng dậy.

-Sao các cậu lại ở đây?

Kyu nói và buông Sungmin ra,mặt cậu đang đỏ tưng bừng.

-Ờ bọn này thấy cậu đi lâu...thì...nên....lên coi sao í mà.

-Thế coi đc bao lâu rồi hả?

-Từ lúc ..ờ.... cậu ôm cậu ta.....thế đấy.

-Nói hay quá nhỉ,mỗi người 10 usd,tiền vé đưa mau.

-Này,bọn này có ý tốt gọi cậu vào học đáy nhé,không cảm ơn còn nói thế hả.

Heechul nhảy tưng tưng làm Sungmin phải phì cười,còn Kibum phải thảy laptop cho Han Kyung để giữ cậu ta lại.

-Thôi vậy em cũng phải đi đây,mọi người vào học đi,gặp lại sau nhé.

Sungmin đẩy Kyu về phía cầu thang.

-Và rất vui đc gặp mọi người tôi là Sungmin,mọi người đều là bạn của Kyu hả?

-Uh,hay thật đấy,các cậu đúng là một cặp có khác.

-Ơ....

-Chỉ có hai người là không nhầm Hee chul là con gái,ai cũng tưởng cậu ấy là Girl trong lần đầu gặp mặt.
Siwon giải thích trong khi ba người kia tủm tỉm cười.

-Sungmin mà để tóc như cũ thì cũng đâu có kém gì Heechul chứ.

Kyu nói và khoác vai Sungmin.

-Hôm nay tôi cúp học,các cậu xin phép hộ nhé.

-Hả???

-Còn hả gì nữa,chúng tôi lâu rồi mới gặp,tôi sẽ không lãng phí thời gian cho những giờ triết chán ngắt đâu,chuíng ta đi Sungmin,anh còn nhiều chuyện muốn hỏi em.

No comments:

Post a Comment