Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

23 September 2012

(KyuMin) - Chàng quản gia (T7) - PG13 - Longfic



Tác giả: Bexinh007
(Xin đừng đem fic ra khỏi blog khi chưa có ý kiến của tác giả)


Tập 7

Cảng Sukus.8 p.m.

_Anh cả.. đại ca...

-Sao rồi?

-Dạ đại ca, đã bao vây toàn bộ khu vực này.

-Ko có trở ngại gì chứ.

-Có vấp phải sự chống cự thưa anh cả.

-Nói rã hơn xem nào.

-Hai mươi tên canh gác rải rác từ cổng ,nhưng bọn em cho chúng nó ngủ cả rồi.

-Đã trinh sát bên trong chưa.

-Mục tiêu đã tương đối rõ ràng,có vẻ như đây là một nhóm muốn nổi loạn ở khu này.

-Bô kô,người quản lí khu này trước đây là ai?

-Ừm....ko nhớ rõ lắm ,hình như là....Hyuk Jae, đúng là anh ta đấy.

-Ha...anh ta mới đi du học đúng ko,mới vậy mà đã có người muốn tiếm quyền rồi sao,nhân dịp này dọn dẹp sạch luôn.

-Anh cả đã ra tay thì phải biết ha ha ha ha....

-Bên đó có động tĩnh gì chưa?

-Bọn em làm rất êm, anh cả cứ yên tâm.

-Vậy cho nhóm dạ hành đi do thám kĩ lưỡng vào,tôi muốn biết thông tin chính xác về lực lượng....còn anh Bô kô,việc này phải giao cho anh mới xong.

-Chuyện gì?

-Kiếm cho tôi sơ đồ của toàn bộ khu vực này.

-Ê, định làm khó nhau sao?

-Ko làm đc hả?

-Vớ vẩn,có cần biết luôn từng cái nhà vệ sinh vị trí nào luôn ko?

-Tôi biết anh rất đáng tin cậy mà.Vậy cho anh mười phút.

-Cái gì?

-Nhiều quá hả,năm phút nhé...

-Ê..

-Hay ba...

-Tôi biết rồi,mười thì mười...

Bôkô càu nhàu và bỏ đi.Kyu thở dài,lâu rồi ko chơi trò này.Nhớ lại trước đay,khi mới theo sư phụ, để khẳng dịnh đẳng cấp có đêm anh phải dẹp luôn bốn năm nhóm.... làm đc điều đó anh phải thu thập thật nhiều thông tin rồi mới đến việc tính toán kế hoạch cụ thể và thực hiện. Đây cũng là bắt nguồn cho biệt hiệu CON SÒI BẠC của anh-kẻ đi săn lạnh lùng trong đêm.

1 phút.

5 phút.

Mười phút.

1s.
2s
3s
4s
5s

-Xong rồi đây.

Jang bô kô từ đâu chạy tới thở hồng hộc.

-Trễ năm giây.

Gặp chút rắc rối,buộc phải cho ba người đi vào cõi mộng nên trễ.

-Ko làm gì quá đáng chứ.

-Mai là họ tỉnh thôi,ko sao.

-Vậy đi thôi.

Kyu và Jangbô kô tiến sâu vào trong cảng.Gió mạnh như lần gặp lại Sungmin trên sân thượng của trường.Máu trong người Kyu như sôi lên,anh bc những bc chắc nịch,mắt nhìn như xuyên suốt cả bóng đêm,mái tóc màu bạc tung lên lấp loá ánh đèn.Jang bô kô di bên cạnh cảm nhận sự uy **** tột bậc toả ra từ người Kyu.Anh ta mỉm cười: SÓI ĐÃ BẮT ĐẦU CHUYẾN ĐI SĂN.


Gió mỗi lúc một mạnh hơn,quật như gào thét,như muốn bứt phá một cái gì đó vô hình trong không trung kia.

Kyu trực tiếp phân bố người, anh sẽ ko nhúng tay trực diện vào làm gì,anh sẽ chỉ xuất hiện khi mọi việc đã xong xuôi. Đây là tác phong làm việc của anh,ko để tay mình dây bẩn vì những thứ vớ vẩn.

-Cho ba người đi canh gác,nếu gặp bảo vệ cứ giả vờ cãi nhau, ừm một trai hai gái như vậy đễ tin hơn,những người còn lại,chia ra ,một nhóm ở nhà kho phía tây thì nhiều một chút, đó có lẽ là trụ sở,……Hành động càng nhanh càng tốt và..

Kyu hét lớn:

-Chấm dứt mọi chuyện trước khi cơn giông đến.

"Vâng ,anh cả".Tiếng sau cùng vừa dứt,cả trăm con người lập tức đột kích vào các nhà kho lớn ở cảng.

Những tiếng đấm đá,gào thét bị tiếng gió làm mờ đi,chỉ còn bóng người ngã xuống rên rỉ lăn lộn.
Kyu vô cảm, Jangbôkô thì tỏ ra thích thú, anh ta nhấp nhổm muốn nhảy vào nhưng ko có lệnh nên ko dám rời chỗ.

-Anh cả, xem kìa.

Kyu nhìn theo hướng tay của anh ta. Hai người của anh đang lôi một kẻ nào đó tiến về phía này.Kyu vuốt ngược mái tóc của mình để nhìn rõ hơn.

Kyu nhìn theo hướng tay của anh ta.Hai người của anh đang lôi một kẻ nào đó tiến về phía này.Kyu vuốt ngược mái tóc của mình để nhìn rõ hơn.

Là Jungrak và một đàn em khác.

Kyu nhìn chiến lợi phẩm trê tay cậu ta.

-Kết quả?

-Tổn thất nhỏ, đã bắt đc trùm.....

-Bao nhiêu?

-Khoảng chục người bị thương......

-Nặng hay nhẹ?

-Nhẹ,chúng ta đột kích bất ngờ nên chúng chỉ chống chọi yếu ớt rồi hàng hết,quân số cũng áp đảo mà....

-Vậy mà còn bị thương...Bô kô lính của anh ăn chơi nhiều quá nên xụi hết rồi.

-Ê này, đụng chạm nhau vừa thôi nghen...

Người bị lôi đén ngẩng mặt lên nhìn hai kẻ đang luyên thuyên trước mặt mình.Chúng thậm chí coi như hắn ko tồn tại.Nhục.

-Ô, ô.quên mất...Kyu chuyển chủ đề khi bắt gặp cái nhìn của hắn.

Anh ngồi xổm trước mặt hắn:

-Sungmin đâu?

-Mày là ai?

-Tao nhắc lại câu hỏi....Sungmin đâu?
-Mày.... mày....

Pặc....thân hình hắn đổ gục xuống.Bô kô đã tặng cho hắn một cước vào mặt.

-Anh cả đang hỏi mày...biết khôn thì trả lời đi....và quỳ xuống cầu xin tha mạng nữa chứ... há há há .

-Tôi đang hỏi chuyện hắn mà,anh xen vào làm gì hả?

Kyu đứng dậy,khoát tay với hai tên đàn em.

-Âỳ,hắn vô lễ trước mà,cho hắn một bài học có gì là sai.

-Ngứa tay ngứa chân thì cứ nói,còn lí sự....

-Ha ha ha,anh cả quả đúng là anh cả,....hiểu đàn em thế.

-Toi ko đùa đâu,anh mà động tay động chân nữa là tôi cho anh về trc đó.....

-Ấy đừng nóng ,tôi đứng xem thôi là đc chứ gì.

Dẹp xong cái tên lộn xộn đó,Kyu quay trở lại việc chính của mình.

-Sao hả,trả lời hay ko?

-Mày là SÓI?

Bốp. Lần này hắn đổ người theo hướng ngược lại.
Kyu xoa xoa bàn tay, cònJangbôkô huýt sáo ầm ĩ.

-Sao dạo này nhiều người bị thần kinh thật,cứ hỏi một đường trả lời một nẻo.

Lần này chẳng cần ai giúp, tên kia tự bò dậy,hắn rit lên:

-Là anh cả mà chẳng hiểu luật,tôi ko động chạm gì địa bàn của mấy người.....sao các người.....

Kyu túm lấy cổ áo hắn,anh gằn giọng:

-Chưa có lệnh bổ nhiệm đã dám âm mưu cướp quyền....tự ý xây dựng lực lượng mà ko báo cáo...nhưng trên hết là....mày dám bắt người của tao.

-Người của anh,thằng nhóc đó.....

-Dám gọi như vậy thêm lần nữa tao sẽ vả vỡ miệng mày...giờ thì mau nói...cậu ấy đang ở đâu?
-Chuyện thằng......Cậu chủ nhà họ Lee là người của anh chưa từng đc công bố,anh đang phạm luật.......

-Ơ đây tao chính là luật,.....Kyu gầm lên...Bô kô thằng này ko muốn hợp tác , đem xả xác nó ra làm mồi cho cá.

Jangbôkô hí hửng định tuân lệnh thì:

-Khoan.....tôi nói là đc chứ gì....nhà kho số bốn,nhà kho mới đc xây cạnh cầu cảng thứ tư....cậu ấy đang bị nhốt ở đó.

Kyu giở tấm bản đồ ra..........

-Bôkô...anh đi đâu... đứng lại đó......Kyu gầm gừ.

-Hơ..hơ...tôi hình như trúng gió thì phải,tôi xin phép về nghỉ trc nhé..hơ hơ....Bô kô nói mà chân bc giật lùi liên tục.

-Bc thêm bc nữa tôi sẽ chặt chân anh.

-Ối anh cả ơi....Jangbôkô ôm chầm lấy tay Kyu .......tha cho thằng đàn em này đi,ai mà biết nó mới xây thêm chứ,người ta ko biết thật mà.....người ta cũng bị lưa đó…..

Kyu lấy hết sức dặc cái tay mình ra:

-Thả ra,thả ra,thấy mà ghê...có thả ra ko tôi chặt nốt tay anh bây giờ.

Phắt....Kyu phủi phủi tay áo.

-Cho anh cơ hội cuối cùng, đi đón cậu ấy về đây trong vòng 15 phút,trễ một giây tính là một ngón tay...thế nào.... ủa.....

Kyu chưa nói hết lời,Jangbôkô đã biến mất tiêu,chỗ anh ta vừa đứng chỉ còn mấy cái là vàng bay bay….thật biết cách tạo ko khí quá…..Kyu chặc lưỡi.

Gió vẫn đang mạnh dần.

-Anh cả.

-Sungmin đâu…???

Nhìn thấy Jangbôkô chỉ quay lại một mình,Kyu thót tim.

-Anh cả đừng lo,tìm thấy rồi,có điều…..Anh cả nên trực tiếp đến đó thì hơn.



Kyu chạy ngay theo Bôkô,chuyện gì vậy ,tại sao lại phải mình đến trực tiếp,hay là…….Ko ko chắc chắn là ko….Sungmin ơi.

-Chính là chỗ này,cậu ấy ở góc bên phải.

Kyu lao ngay vào…góc bên phải…..

-Sungmin.

Ko có tiếng trả lời.

-Sung…..

Anh nhìn thấy cậu….cậu đang nằm dưới đất…mắt nhắm nghiền…..

-Sungmin…..

Kyu gào lên.Anh ôm lấy Sungmin , tát nhẹ vào má cậu.

-Sungmin…sungmin à…Sungmin…

-Ối đau…..Sungmin mở mắt ra và tát thẳng tay vào cái tên vô lễ trc mặt.Cậu hét lên:

-Ko đc động vào người tôi,dám chạm vào tôi Kyu sẽ …..

-Sungmin đừng đánh….. là anh đây.

-Kyu.

-Ừ.

-Kyu.

-Anh mà Sungmin,anh đến đón em nè.

-Thật là Kyu hả?

-Sungmin,anh ôm em đc chứ….

-Kyu ơi….

Sungmin òa khóc và nhảy ngay vào lòng anh,cậu đấm vào ngực anh liên tục,có điều những cú đấm ấy chẳng có chút lực nào,chắc chẳng giết nổi kiến nữa.

-Xin lối Sungmin, đã để em chịu cực rồi.

-Hức….hức…

-Anh mang bánh đến cho em rồi nè,cỡ cực đại luôn nhé…..mình ra đi ở đây rtối quá.

-Hứ …hức…em rất mệt nên ngủ luôn,cứ sợ,hức....

-Đc rồi,chúng ta về thôi.

Kyu nhẹ nhàng bế Sungmin lên,cậu cuộn người lại nép vào lòng anh….ấm áp…yên tâm….a….thật tuyệt.

Vừa bc ra khỏi nhà kho,Kyu đc chào đón bởi một tràng cười vô cùng khả ố:

-Mọi người ,hoàng tử đã bế công chúa ra rồi kìa,vỗ tay…vỗ tay..nhanh….ai ko vỗ tao chém….

Bốp….. bốp….huýt…. huýt…woa…woa…..

Sungmin ngượng chín mặt còn Kyu thì ại quá ư là thản nhiên.Anh nói to:

-Tối nay mở tiệc chiêu đãi ở U,ai đi đc thì đi,tôi khao.

Tiếng hú hét còn rộ hơn.Một ai đó xướng lên:

-Anh cả muôn năm, chị hai muôn năm.

Lậo tức nhiều người khác cũng nhao nhao hưởng ứng.Kyu mỉm cười hài lòng.

Bộp.

Ai đó đánh lên vai anh.Quay lại Kyu bắt gặp khuôn mặt nhăn nhở cua kẻ mà ai cũng đoán đc ấy.

-Còn em thì sao anh cả,cho em đặc quyền ngắm chị hai đi.

Kyu lè lưỡi:

-Còn lâu,muốn ngắm thì trưa mai đến nhà tôi.

-Hở?làmgì?

-Cùng ăn trưa chứ làm gì,có đi không?

-Bác gái có ở nhà không?
-không những là có mà tự tay mẹ tôi sẽ nấu nướng,tóm lại là có đến không?

-Ờ thì….thì thôi khỏi đến. Đại tỉ hôm nào hẹn hò với em một bữa nhá …ối ối…em chỉ đùa thôi mà….và còn bọn này xử sao đây?

-Theo cậu thì sao?

-Cho nó tắm nhé,nc biển bây giờ mát lắm.

-Tuy cậu.Cho chúng một bài học nhưng nhớ cũng nhẹ tay thôi,kẻo lại như lần trước....

-Ha ha,cùng lắm là vài cái xương sườn thôi em ko như anh cả đâu...ha ha..

Sungmin khẽ rùng mình.

-Anh làm Sungmin sợ đấy,bớt tào lao đi....mai nhớ đến nhé.Chào.

Kyu bế Sungmin trở về xe,Sungmin ngoan ngoãn như chú chó nhỏ trong lòng anh,cậu đã mệt mỏi và lo lắng nhiều.Kyu đặt Sungmin vào ghế trước,và ngồi vào vị trí lái xe.

-Em ổn chứ? Kyu vuốt nhẹ mái tóc Sungmin,bây giờ nó đang bết lại.

-Em nghĩ là ổn,có điều em mệt và em muốn tắm,người em hôi rì nè….

-Được rồi,chúng ta sẽ về nhà của anh.

-Hả?

-Nhà anh gần hơn,em đã dầm mưa cả ngày nay rồi,nếu ko cẩn thận em sẽ ốm đấy.

Sungmin chợt thây hồi hộp,cậu sắp biết nhà Kyu, đúng thế ,tuy nói là cậu yêu anh nhưng hầu như cậu chưa biết gì về anh cả. Đây đúng là cơ hội tốt ko thể bỏ qua.

Nghĩ là thế mà Sungmin chìm vào giác ngủ lúc nào không hay.Cậu tỉnh dậy khi có tiếng gọi dịu dàng:

-Nhóc ơi dậy nào.

Mở mắt.

Dụi mắt.

Dụi mắt thêm cái nữa.

Lạy chúa.

Nhà gì thế này.

Gọi là lâu đài thì đúng hơn.

Nhất thời Sungmin rơi vào trạng thái hết điện,Kyu nhìn biểu hiện của cậu mà bật cười.

-Có cần ngạc nhiên vậy ko?

-Anh còn nói vậy nữa.Ai mà ko ngạc nhiên đc chứ.

-Thôi vào nhà nào.

-Oái.

-Sao thế?

-Thả xuống đi,em đi đc,người nhà anh nhìn thấy thì kì chết đc.

-Anh muốn thế mà.

-Ơ.

Không đc rồi…Sungmin hoàn toàn chưa chuẩn bị cho điều này.Lần trc cậu xuất hiện trc mặt bố mẹ Kyu trong bộ dạng con gái,bây giờ lại là một thằng con trai….ôi trời chỉ nghĩ thôi đã thấy kinh hoàng rồi.

Giãy .

Giãy.

Tụt xuống.

Có ai đó nhăn mặt.

Mặc kệ.

Chỉnh lại quần áo.

-Sao thế hả.?

Cái người ai đó khó chịu ra mặt.

-Em đi đc mà.

Sungmin cố gắng dỗ dành Kyu,cậu nở nụ cười dễ thương nhất của mình,chun cái mũi nhỏ nhỏ xinh xinh lại…và dĩ nhiên,ai đó….Gục.(Em mới tưởng tượng thôi đã xịt hết máu mũi rui trùi ui).

Kyu thở dài,anh ko thể chống lại đc cái dễ thương của cậu,nhưng…..

Kyu nắm lấy tay Sungmin và dắt cậu đi.

-Oái đau kìa,thả ra đi.

-Nhà anh to đúng ko?

-Hả.. à…ừ.

-Vậy thì …để em đi thé này dễ lạc lắm ,nắm tay cho chắc ăn.

-Oh my god….anh coi em là cái gì thế hả?

-Người yêu.

Đỏ mặt.

Đầu hàng.

Và yên lặng bc đi.

Cánh của ngôi nhà mở ra,và đứng sau đó là...

-Bố.



Cánh của ngôi nhà mở ra,và đứng sau đó là...

-Bố.

Sungmin kêu lên khe khẽ.

-Con chào mẹ,cháu chào bác.

Kyu nắm tay cậu chặt hơn.

Hai vị người lớn kia vẫn đứng yên không nhúc nhích,mặt cả hai người đều khó đăm đăm.

Sungmin cảm thấy tức thở,bố cậu về từ khi nào,và bố đã nói gì với bà Cho rồi,chuyện cậu là con trai....chắc chắn đã bị lộ.Bây giờ,phải làm sao đây.

Không chỉ Sungmin,Kyu cũng căng thẳng.Anh đã dự định sẽ nói hết trong bữa cơm ngày mai nhưng sự xuất hiện của ông Lee quả là bất ngờ,phải nói là quá bất ngờ.

-Con không sao chứ Sungmin?

Ông Lee cắt ngang dòng suy nghĩ của cả hai người.Sungmin giật mình,cậu ấp úng:

-Con không sao,họ bắt con chỉ vì tiền,nhưng Kyu đã đến cứu con.

-Bằng cách nào?trong khi cảch sát còn chưa tìm ra .

-Họ ko tìm ra vì cháu đã bảo họ đừng xen vào chuyện này,cháu sẽ tự giải quyết.

Kyu lấy lại vẻ điềm tĩnh của mình và trả lời thay cho Sungmin.

-Ồ,hay thật đấy cậu Cho,tự giải quyết ư,cậu lấy cái gì ra mà cho mình cái quyền đó vậy?

Ông Lee có vẻ giận dữ,vẻ lãnh đạm trên khuôn mặt dần biến mất.

-Chẳng phải bây giờ cháu đã đưa em ấy về rồi sao,nguyên vẹn như lúc ra đi.

-Tôi ko phải đang đùa với cậu.

Ông Lee hét lớn.

-Trong trường hợp cậu thất bại,ai sẽ chịu trách nhiệm.Cậu có thể nói đơn giản thế sao?Hừ,dùng cậu là một thất bại lớn trong đời tôi.

-Bố đừng trách anh ấy.

Sungmin đứng chắn trc Kyu và ông Lee.

-Trong khi bố đang vi vu bên đó thì anh ấy là người đã chăm sóc con ,Anh ấy đã cứu con vì anh ấy có thể,tuyyẹt đôí ko có chuyện nông cạn như bố nói.

-Sungmin à,chính cậu ta đã ko coi sóc con cẩn thận,nếu ko ....

-Không phải thế,là tại con đã bướng bỉnh ko nghe lơi anh ấy và chạy lung tung,thế thôi.

-Sungmin .

-Bố thì hiểu gì chứ,bố chỉ.biết đến....

Kyu bịt miệng Sungmin lại:

-Sungmin,bình tĩnh lại nào.

Chờ cho Sungmin hạ hoả rồi Kyu mới buông cậu ra.Anh nhìn ông Lee và lại nhìn mẹ anh.Bà vẫn yên lặng từ nãy giờ,khuôn mặt tuyệt nhiên ko có một chút biểu hiện gì.Kyu cứ nhìn như thế cho đến khi bà thở dài và gật đầu với anh.Anh biết mình đã thắng.

-Ônh Lee(.Giọng bà Cho nhỏ nhẹ.),hãy để bọn tre nghỉ ngơi đã, ônh không tháy chúng đã quá mệt mỏi sao.Có gì thì ngày mai hãy nói.....Kyu mẹ con ta sẽ nói riêng về chuyện con làm quản gia của nhà họ Lee,mẹ chờ con ở phòng mẹ.

Ông Lee liền kéo tay Sungmin:

-Về nhà nào.

-Không.

-Con muốn gì nữa?

-Muốn ở lại đây.

-Sungmin.

-Căn nhà này con nhiều phòng trống phải không Kyu.

-Tất nhiên, luôn đủ cho tất cả mọi người đặc biệt là em.

-Vậy thì ...bố,hãy ở lại đây luôn,ngày mai đỡ mất công.

-Con....

-Kyu đưa em về phòng của mình nào.

Sungmin kéo tay Kyu,anh đi theo cậu nhưng vẫn cố quay lại mỉm cười chào mẹ và ông Lee.

Rầm.

Sungmin đóng mạnh cánh cửa và quay người ôm chặt Kyu.

-Em xin lỗi.

-Tại sao?

-Vì em mà anh bị mắng.

-Nếu là vì em.....có bị đánh cũng ko sao,huống hồ là mắng.

-Kyu.
-ừm, em đi tắm đi,rồi mặc tạm đồ của anh nhé.

-Uh.

Phòng tắm lớn và hiện đại làm Sungmin hoa cả mắt.Cậu cởi bỏ bộ đồ dơ dáy trên người và ngâm người trong nước ấm.

"Cạch".Sungmin quay người lại và đỏ mặt.

-Kyu.

-À...anh...chỉ... đưa quần áo....anh ra ngay đây.

Kyu chạy ngay ra ngoài,người còn lại trong phòng chỉ cong biết ngụp hẳn đầu xuống nước cho đỡ xấu hổ.

Sungmin ngâm đến khi tay chân nhăn nheo hết mới chịu ra,một phàn vì rất dễ chịu,phần còn lại là vì ngượng.

Cậu mở cửa nhà tắm chậm chạp,ngó đầu ra.....yên tĩnh....nhón,nhón....nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nhón .

Nhón.



Giật thót.

Kyu đang ngồi ở ghế bành và quay lưng lại với cậu.

Lại nhón..nhón..

"Ủa,ngủ rồi",Sungmin ngồi xuống trc mặt anh.Tính ra đây là lần đầu cạu trông thấy anh ngủ, ở chung với nhau cũng đã khá lâu nhưng câu chả mấy khi để ý xem anh ăn ngủ thế nào,ngược lại toàn bắt anh phải lo cho mình.

Gương mặt anh khi ngủ trông thật hiền.Sungmin đưa tay khẽ chạm vào má anh…wa..không đc mịn như da mình,nó có mụn nè… ha… ha….Pặp…tay Sungmin bị Kyu nắm chặt,anh nhỏm dậy rồi xoay cậu một vòng đặt lên ghế.

-Oái. Sungmin giật mình trước hành động bất ngờ của anh.

-Còn dám la nữa, nói mau đang có âm mưu gì?
-Có âm mưu gì đâu chỉ là….
-Mau nói đi.

-Thì.. thì người ta lần đầu thấy anh ngủ nên….

-Nên gì nữa.(Kyu cố nhịn cười).

-Nên nhìn chút thôi mà …

-ha ha ha …làm gì mà sợ thế chứ, anh có ăn thịt em đâu.

-Tại...ai bảo hỏi người ta …vậy chứ.

Kyu ngừng cười ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần đáng yêu trước mặt anh.

-Tuyệt đối ko được biến mất trước mặt anh như lần này nữa đâu nhé, có biết anh đã lo thế nào không?

-Em xin lỗi, em cũng bất ngờ quá không kịp kêu lên.

-Lần sau phải luôn đứng trong tầm mắt của anh nghe chưa?

-Hì.

-Trả lời đi.

-Vâng.Kyu giống bảo mẫu quá đi.

-Còn em thì chẳng klhác gì một đứa trẻ mẫu giáo .

-Oa.

-Hi hi hi.

-Mau về phòng ngủ đi, em cũng phải ngủ nữa.

-Không đc.

-Hả?

-Đây là phòng anh mà, còn đi đâu đc nữa.

-Cái gì? Thế sao anh bảo nhà anh nhiều phòng lắm cơ mà, ko có phòng riêng cho em sao?

-Có, tất nhiên là có.

-Vậy sao đưa em vào đây?
-Vì mấy cái phòng đó chẳng xứng với em chút nào, chỉ có phòng anh mới đầy đủ tiện nghi vầy nè.

-Vớ vẩn.* đỏ mặt*

-Đi ngủ thôi, sáng mai còn nhiều chuyện phải giải quyết.

-Uh, nhưng….ai sẽ ngủ trên ghế?

-Ko ai cả.

-Thế ……..em hỏi cách khác,ai là người ngủ trên chiếc giường duy nhất kia?

-Em….(Kyu chỉ tay vào Sungmin rồi quay ngược ngón tay)…và anh.

-Không thể nào.

-Tại sao chứ?

-Em…em ra ngoài đây.

Sungmin tính vùng dậy nhưng Kyu vẫn giữ chặt.

-Tối nay em sẽ ngủ ở đây, yên tâm đi anh ko làm gì em đâu..(Làm j là làm j..hố hố).

-Khoan… khoan…

Bịch.

-nằm yên mà ngủ đi.Trong vòng năm phút, nếu còn lải nhải gì nữa anh ôm em đó.

-Oái, gian manh.

Sungmin nằm quay mặt vào tường.Kyu cũng thả mình cạnh cậu.

-Này cho anh chăn với chứ.

xịch xịch.

-ha ha.

-có im cho người ta ngủ ko.

-ừm, muốn ôm mà.

-thì ôm đi, ai cấm đâu.*ngượng*
-Thật nhé.

Kyu vóng tay qua eo Sungmin, cậu lật người vùi mặt vào ngực anh.

-Kyu hôi quá.

-Này.

-hi hi , đùa thôi.mùi bạc hà dễ chịu lắm.

-Nói thế còn đc. Sungmin à…..

-Huh?

-Ko có gì …ngủ đi.

Kyu ôm chặt Sungmin trong tay, anh nhắm mắt lại mà trong đầu văng vẳng lời nói của mẹ anh”….nó sẽ đi trong nay mai thôi…..”.không…không…không….sẽ không đâu……không có chuyện ấy đâu...nghe nhầm,chỉ là nghe nhầm.....

Một đêm khó ngủ.


7h30 sáng .

Phòng ăn nhà họ Choi.

-Chào buổi sáng ông Lee, đêm qua ông ngủ ngon chứ.

-Cảm ơn bà, rất tốt….Sungmin chưa xuống sao?

-Tôi đã cho người đi gọi hai đứa, chắc cũng sắp đến rồi.

………..

-Chào bố/chào mẹ.

-chào bác.

-hai đưa mau ăn sáng rồi đến trường, trưa mẹ sẽ cho người đến đón.

-Vâng.

Sungmin và Kyu nhanh chóng kết thúc bữa sáng của mình.Buồn cười là hai vị phụ huynh kia chẳng ăn miếng nào mà cứ chong mắt nhìn hai quý tử măm măm cùng nhau một cách rất chi là tinh củm.Hai cậu nhóc biết nhưng lơ đẹp và xúc cho nhau ăn tiếp.

Trường Seinan.

-Hai em mau cho tôi biết lí do đi muộn.

Ônh thầy giáo nhương cặp mắt khỏi quyển giáo án hỏi bằng một giọng khàn khàn.

-Kyu kìa.

-Uh cứ để đó cho anh….e hèm…thưa thầy….thầy biết đấy,Hàn quốc ta là một nc vô cùng vô cùng phát triển,phát triển về mọi mặt trong đó có cả ngành sản xuất xe hơi.Chính vì thế mà ngày nay nhà nhà đi xe hơi người người đi xe hơi.Mà khổ cái là đường xá thì có hạn ko theo kịp đc tốc độ dùng xe,và hệ quả tất yếu là…tắc đường ạ.

(Dưới lớp có tiếng khúc khích.)

-Hừm…nói qua nói lại cũng chỉ vì thế.Sao ko đến trường bằng xe buýt như các bạn khác?

-Ấy ấy nói đến chỗ này..(Kyu cao giọng lên),thì chúng ta cần đề cập đến một vấn đề bức xúc hiện nay trong toàn giơi trẻ.Xe buyt-một phát minh vĩ đại nhưng lại đem đến ko ít rắc rối,cụ thể là trên xe có những kẻ hết sức vô duyên,cứ chèn ép người khác …thầy thấy đây,cả em và Sungmin yéu ơt thế này bị chèn cho một lúc chắc xổ cả nội tạng ra quá….

(tiếng khúc khích ngày một to hơn)

-Mà chưa hết đâu nhé,một số kẻ còn tranh thủ móc túi rồi sàm….

-Thôi thôi,…

(bây giờ dưới lớp hiện rõ hẳn ra là những tiếng cười ra rả như ve mùa hè kêu).

-Về chỗ đi,mất thời gian quá,lần sau tôi sẽ phạt nặng đấy,với lại dù sao đây cũng là buổi học cuối của em rồi.

-Cái gì?

Kyu,Sungmin cùng ba chục cái miệng trong lớp đồng thời la lên.

-Sao lại hét lên thế,chuyện này em mới là người rõ nhất chứ.

-Em…em…hoàn toàn ko biết….thầy đang nói gì vậy ạ ..em..cái gì mà buổi học cuối cùng chứ?

-ơ, tối qua mẹ em gọi điện cho hiệu trưởng bảo em sẽ đi học ở Mĩ mà….

-Không ….

Kyu đứng bật dậy và lao ra khỏi lớp.

-Này ..này…

Sungmin cũng đứng lên:

-Xin lỗi thầy,bọn em xin nghỉ hôm nay….

Và phóng đi luôn đẻ lại đằng sau 31 cặp mắt ngơ ngác cùng với 31 cái miệng chữ O.


-Kyu...chờ em với..Ky...á

Vấp .

Ngã.

Nhưng không, Kyu đã nhanh tay giữ lấy cậu.

-Em không sao chứ?

-Không ...không sao, anh định đi đâu thế,chuyện này là sao vậy?

-Đi chấm dứt cái ý đồ tệ hại của mẹ anh.

-Nói vậy...anh đã biết.

-Không hẳn,đêm qua ,anh nghe đc một chút cuộc nói chuyện giữa bố em và mẹ anh.Anh đang định tìm cách......nhưng anh ko ngờ bà lại thực hiện sớm như vậy.

Đờ đẫn.

Choáng váng.

-Sungmin à....nghe này.

Kyu giữ chặt hai vai của Sungmin trong đôi tay mình,ghé sát mặt anh vào mặt cậu,sát đến nỗi cậu có thể thấy rõ bóng mình trong mắt anh.

-Anh sẽ ko....chắc chắn sẽ không xa em đâu.Khó khăn lắm anh mới có đc em trong vòng tay,anh sẽ ko tuyệt đối không buông tay mình ra,tuyệt đối ko....

-Kyu à.

-Anh sẽ gặp mẹ anh và nói hết với bà.....

-Kyu à,bình tĩnh lại nào....hãy bình tĩnh lại đã.

Kyu cúi gằm mặt xuống,cố kìm chế cơ xúc động.Vai anh run lên....chân tay lạnh ngắt.

Sungmin lo lắng ôm lấy khuôn mặt anh bằng hai bàn tay mũm mĩm.

-Sẽ không sao đâu,sẽ không sao hết mà.

Không có tác dụng.Kyu vẫn cúi gằm.

Cậu nhận ra rằng chân tay cậu cũng đang run rẩy theo anh.

Lo lắng.

Bất an.

Và sợ hãi.

Phải làm sao đây?

Phải làm một cái gì đó chứ?

Nhưng làm gì?

Không biết.

Không thể suy nghĩ.

Vì sao?

Vì đau lắm.

Tại sao?

Vì chợt nhận ra rằng tình cảm này chắc chắn sẽ bị phản đối.

Vì biết rằng ko phải chỉ yêu là đc.

Vì người mình yêu nhất cũng đang đau và thậm chí còn đau hơn mình.

Hãy động viên người đó,lí trí của Sungmin lên tiếng,nhưng có thể làm đc ko khi mà chính cậu cũng đang rơi tự do xuống vực thẳm.

-Kyu à.
-Kyu à.

-Nghe em nói không?

-Sungmin,anh phải làm gì đây?Anh không muốn ....

-Em biết mà Kyu...ngẩng đầu dậy đi...nhìn em này.

Sungmin nâng mặt anh dậy.

-Chúng ta cần làm cái gì đó,Kyu à...

Khuôn mặt thẫn thờ kia có lại một chút sức sống.Kyu vụt chạy kéo theo cả Sungmin.

Chạy ư?

Đúng rồi.

Mau chạy đến và nói hết ra.

Nhưng liệu có kịp không?

Và có tác dụng gì không?

Vậy phải làm gì chứ?

Không còn cách nào khác ư?

Không .

Chẳng còn gì.

Không hề có.

Vì sao ư,vì cả hai cũng chỉ là những đưa bé không hơn không kém trong mắt người lớn kia mà thôi....

Chống lại thì sao?

Chống lại,liệu chống đc đến bao lâu?

Cả cậu và anh,chỉ là những học sinh cấp ba,lấy cái gì để chống lại đây?

Kyu dừng bc, Sungmin cũng dừng bc.

-Hai đưa đang làm gì ở đây,mẹ nhớ là đang trong giờ học mà?
Bà Cho đang đứng cùng hiệu trưởng ở cầu thang,trên tay bà là một tập hồ sơ.

-Vậy mẹ đang làm gì ở đây,theo lí thì bây giờ phó tổng giám đốc phải ở công ty chứ nhỉ.

Kyu nói bằng một giọng chua chát.

-Mẹ nghĩ là con cũng biết rồi chứ,thầy chủ nhiệm chưa nói sao...con sẽ chuyển sang Mĩ học.

-Mẹ chưa hỏi ý kiến con mà.

-Mẹ và bố đã bàn bạc rất kĩ....

-Con nói là ý kiến của con...Kyu gần như hét lên.

-Kyu....đây ko phải chuyện mà con có thể quyết định.

-Con có thể.

-Đừng bướng bỉnh,con sẽ đi trong hai ngày nữa.Mọi thủ tục mẹ đã làm xong.

-Tại sao chứ?

-Vì con đang lạc đường.

-Lac đường ?mẹ muốn ám chỉ điều gì?

-Con hiểu mẹ mà,cũng vì vậy mà bố mẹ muốn con đi sớm hơn dự tính ban đầu.

-Hay tuyệt.

Kyu ôm Sungmin trong một cánh tay:

-Nếu con nói là không?

-Bố và mẹ đã làm hết những gì cần làm rồi.

-Mẹ muốn con đi cho khuất mắt chứ gì...dù sao mẹ cũng ko phải là mẹ đẻ....

-Kyu, không.........

Sungmin bịt miện anh lại nhưng ko kịp,câu nói của anh đã đi quá xa.

Bà Cho sững người,trán bà lập tức nhăn lại.Sungmin biết mọi chuyện đã kết thúc.

-Ngay ngày mai....(bà nói -gằn mạnh từng chữ...),chuyến bay lúc 7h sáng,con ko thể trốn tránh đc đâu Kyu,ta thật hối hận vì đã để con quá tự do trong thời gian qua.....

Bà quay gót bước mạnh.

Phịch.

Kyu ngồi bệt xuống.

-Anh đã làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn.Ôi,anh đã nói gì vậy chứ....anh thật sự ko cố ý....anh chỉ...

-Em biết.

Sungmin ngồi cạnh anh.

Im lặng.

Liếc sang.

Đau quá.

Đau nhói trong tim.

Yêu một người là vậy sao?

Chỉ nhìn người ấy buồn thôi mà trái tim như muốn vỡ tung.

Nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay gầy gầy,Sungmin nói khẽ:

-Kyu...mình ra biển chơi nhé.

-Ơ...

-Em muốn ra biển.Cũng lâu rồi....với lại mai anh cũng đi rồi,hôm nay đi mình hẹn hò một ngày nhé.

Kyu nhìn Sungmin.Anh ngạc nhiên,từ bao giờ cậu cứng rắn như vậy,với anh cậu như cậu bé con lúc nào cũng nhõng nhẽo ......không đúng,chỉ là đang cố nén lại thôi đúng không Sungmin,đôi mắt đỏ hoe kia đã tố cáo em rồi.

Và cái bặm môi kia nữa,nếu là lúc khác chắc anh đã cười và trêu chọc cậu vì nhìn đáng yêu ko chịu đc,nhưng bây giờ nó khiến anh cảm thấy xót xa.

-Chúng ta đi nào.

-Chúng ta đi nào.

........................................

Xe lăn bánh.

Gió quật vào mắt.

Chẳng có cảm giác gì.

Cả hai con người cùng chung một tâm trạng,cùng chung một cảm giác,cùng chung một suy nghĩ và cùng im lặng.Nhưng tay họ đan vào nhau,chặt đến nổi làm nổi rõ những đường gân xanh.Tỉnh thoảng họ quay sang nhìn nhau và mỉm cười - những nụ cười héo úa như những chiếc lá sắp lìa cành.Chiếc xe vẫn vô tình lăn bánh,lăn bánh.........

Biển.

Sóng.

Và gió.

Một chàng trai dễ thương thả đôi chân trần chạy trên cát và hét lên đầy phấn khích.

Một chàng trai khác chậm rãi bc theo sau,trên tay xách một đôi giày .Khuôn mặt đẹp của anh bao phủ một nỗi buồn .

-Kyu à,đừng nhăn nhó vậy nữa ,khó coi quá.

Sungmin chạy vòng tròn quanh Kyu.

-Anh đâu có nhăn nhó.

-Ừ,chỉ như khỉ ăn phải ớt thôi..ha ha...đố anh bắt đc em đấy.

Chạy.

Rượt theo.

Vẫn chạy.

Và tiếp tục đuổi theo.

Hụt chân.
-Ối.......
Một người lăn xuống cát.

Người kia hốt hoảng quay lại nhưng....

-Ha ha, bị lừa rồi thỏ con.....

Kyu chồm lên ôm cả Sungmin nằm lăn xuống cát.

-Ăn gian....ko chịu.

-Ha ha,ai bảo để bị lừa chứ.

-Hứ.

-Lo cho anh đến thế sao?

-Hứ.

-Thôi mà.

-Kyu.

-Ừm.

-Qua đó rồi không được quên em đâu nhé.

Kyu bật dậy ,vòng tay qua người Sungmin .Nửa thân trên của anh và Sungmin đối diện nhau.

-Có thể nói ra câu đó sao?

-Huh?

-Biết rõ tình cảm của anh mà vẫn nói thế đc sao?

-Thì....

-Anh giận rồi đó.

-Ơ...

-Đền đi.

-Ơ...

-Cho anh hôn một cái.
-Ứ chịu.

-Không thì hai cái.

-Không cho.

-Ba cái.

-Không đc.

-Này..này...

-Phải là em hôn anh cơ.

Sungmin nhướng người dậy một chút ,môi cậu khẽ chạm vào môi Kyu,cậu định lùi ra nhưng Kyu lập tức giữ lấy cậu và đẩy nụ hôn vào sâu hơn.Sungmin nghẹt thở,cậu đẩy anh ra tìm lại chút dưỡng khí cho phổi của mình.

-Kyu….

Anh buông tha cho đôi môi của cậu nhưng lại gục đầu xuống vai cậu.Sungmin nghe thấy tim anh đập, những nhịp đập gấp gáp. Cậu luồn một tay vào mái tóc anh, ấn mạnh, cậu cũng muốn anh nghe tim của mình đập, nó đang nói dùm cậu những điều mà ngôn ngữ không thể diển tả hết.

Thịch.

Thịch.

Hai trái tim như hòa cùng một nhịp.

Nghe thấy không.

Có nghe thấy không.

Tất cả những tâm tư tình cảm.

Tất cả .

Chỉ dành cho một người mà thôi.

Người đó .

Sắp phải xa rồi.

Nhưng.
Rồi sẽ gặp lại .

Lúc đó.

Sẽ giừ chặt nhau.

Sẽ giữ chặt.

Gió mơm man da thịt như dỗ dành.

Biển mênh mông đem lại cảm giác bình yên.

Sóng hát ,hát bài ca buồn.

…………………………………………� �.

-Chúng ta về thôi Sungmin.

-Uh.Ngày mai……

-Huh?

-Em sẽ không tiễn đâu.

-Tại sao?

-Vì….anh biết mà,nếu vậy em…em sẽ khóc đấy,em…..em sợ rằng em sẽ cố giữ anh lại….em…..

-Anh hiểu rồi.

-Vậy….hãy cẩn thận,và….mau trở về nhé.

Không trả lời,chỉ mỉm cười,nụ cười cố hữu,không còn bi thương như lúc trước.

………………………….

-Con về rồi hả Sungmin?

No comments:

Post a Comment