Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

23 September 2012

(KyuMin) - Chàng quản gia (T3) - PG13 - Longfic



Tác giả: Bexinh007
(Xin đừng đem fic ra khỏi blog khi chưa có ý kiến của tác giả)


Tập 3

Một cái vali ,rất to đặt cạnh giường.Anh mở nó ra và…

-Trời đất ơi,cậu định chuỷên nhà luôn hả?

Trong vali là quần áo,tiền,mũ,giấy tờ…..đầy đủ để người ta làm một chuyến du lịch khoảng một tuần gì đấy.

Sungmin nói vọng ra từ nhà tắm:

-Tôi ước gì mình có thể làm đc như vậy đấy,nhanh lên , đưa đồ cho tôi.

-Đc,chờ tôi một chút.

Cái áo thứ nhất đập vào mắt anh: màu hồng.”Có lẽ cậu ta sẽ ko thích nó đâu’Anh nghĩ vậy và tiếp tục lục lọi,nhưng…

Cái thứ hai

Cái thứ ba

Cái thứ tư

Trời đất ơi,cái quái gì thế này,ko đậm thì nhạt,ko vằn ngang thì vệt dọc,cái nào cũng màu hồng.

-Nhanh len chứ,anh đang ngủ gật à?

-Nhưng…

-Nhưng nhị gì,cứ đưa cái nào đó cũng đc.

Kyu nhắm mắt cầm đại một vài cái rồi đưa cho Sungmin.Sungmin nhanh chóng thay đồ bc ra và vớ lấy cái túi.

-Cậu đang làm gì vậy?

-Di trú.

-Cái gì?

-Cô tôi sẽ đến đây hôm nay.Tôi sẽ ra ngoài ở vài hôm. Cả đêm qua tôi đã phải thức để tìm cách chạy thoát đấy.

-Vậy cú điện thoại hom qua là….
-Chính xác.

-Dù là vậy nhưng cậu ko thể….

-Anh thì hiếu cái gì chứ,thôi tránh ra cho tôi đi,theo tính toán của tôi,phải vài giờ nữa máy bay mới đáp…..

Sungmin nói và loi xềch xệch cái vali xuống nhà.Kyu vừa chạy theo vừa lẩm nhẩm tính cách giữ cậu lại.

Chiếc vali vừa đáp xuống cầu thang cuối cùng thì……

-Ôi,…m…i…n…..i…..e.

Kyu chỉ nhớ việc tiếp theo là có một cục bông màu hồng lăn đến,Sungmin lách qua một bên và cục bông đó xô thẳng vào anh.Y thức của anh gián đoạn tại đây.

Khi anh mở mắt ra,” ôi đầu của mình”Kyu nhăn nhó.

-Tỉnh rồi hả?

Giọng của Sungmin.Anh lập tức quay sang.Sungmin đang ngồi cạnh giường,trên tay cậu là một cuốn sách đang đọc dở.

-Mấy giờ rồi?

-10h sang.Anh tỉnh lại nhanh hơn tôi tưởng.Lần trước tôi phải mất 5 tiếng để hồi phục.

Kyu nhớ lại mọi việc,anh thốt lên:

-Cục bông màu hồng…a cái đầu tôi…

-Cục bông?( Sungmin tròn mắt.)Anh đang nói đến cô của tôi hả?Ha ha ha ha

Sungmin cười rũ rượi,cười hết công suất,cười chảy cả nc mắt.

-ôi trời ,ko ngờ anh lại lien tưởng đến cái đó,ha ha ha…

Kyu ngồi ngẩn người ra nhìn Sungmin,cậu đang cười kìa,ko phải một nụ cười hoàn hảo trc đây,nó tự nhiên bộc phát từ chính tâm hồn.

Sungmin lau nc mắt:

-Này anh ko sao chứ?

-Cậu cười rồi.

-Cái gì?

-Cậu đã cười,cậu vừa cười đúng ko,cậu đã cười đấy.(Kyu chồm ra khỏi giường)

Sungmin nhăn mặt:

-Vớ vẩn,ngày nào mà tôi chả cười.

-Ko đúng, đó chẳng qua chỉ là một điệu bộ hình thức bên ngoài thôi.Hồi nãy mới đúng.(Giọng của Kyu ko giấu nổi sự hồ hởi vui mừng).

Sungmin cảm thấy ngượng,mặt cậu hơi đỏ lên.”Thật ngớ ngẩn” Sungmin nghĩ và đứng dậy:

-Đừng nói chuyện tầm xàm này nữa,mau ra chào cô tôi đi.Tôi cũng có chuyên muốn bàn với anh.

Ko để cậu nói lần thứ hai,Kyu lập tức đi theo cậu ra ngoài vườn hoa.

-Minie,cháu đây rồi.Sao cháu cứ biến mất khỏi tầm mắt của ta vậy hả?

-Cháu đâu có, à đây là quản gia mới của cháu.

Sungmin lùi ra nhường tầm nhìn lại cho Kyu.



Ở cự li gần thế này,cục bông màu hồng hiện nguyên hình là một người phụ nữ khoảng 35 đến 40 tuổi gì đó.Nếu người này quả thật là cô (tức em gái bố)của Sungmin thì Kyu dám đem cả tính mạng của mình ra mà thề là Sungmin đang mang khuôn mặt của mẹ .Anh dám nói vậy bởi người phụ nữ đang đứng rtrc mặt anh đây có một nhan sắc mà thị nở còn phải thua xa. Ờ mà nói vậy thì có lẽ cũng hơi quá, ít ra bà ta cũng hơn thị nở ở điểm là biết lấy son phấn che bớt cái sự xấu ko thể tả của mình.

Phải đem hết công lực tích luỹ suốt 17 năm trời của mình ra ,Kyu mới có thể nặn ra một nụ cười,nói nụ cười thì ko đúng vì nó méo xệch (đấy là anh ấy cố lắm rồi đấy):

-Chào cô,cháu là Kyu hyun,quản gia của….

Bà cô lập tức cắt ngang:

-Tôi biết,cậu là quản gia mới của Sungmin. Ây da, đúng như tôi nghĩ,cậu ko chỉ rất lịch sự mà còn rất đẹp trai nữa chứ

Kyu bất giác rùng mình,anh quay lại nhìn Sungmin,Sungmin cũng đáp trả cho anh một cái nhìn cảm thông.Bỗng một người làm chạy vào:
-Cậu chủ,cậu có thiếp mời.

Như chết đuối vớ đc cọc,Sungmin và Kyu đồng thanh :

-Đưa đây mau.Của ai vậy?

-Của tài xế Kim ạ.Là thiếp mời đám cưới.

Hai người nhìn nhau cùng hét lên sung sướng (tất nhiên là chỉ trong long thôị ạ).
Sungmin đắng hắng một tiếng:

-E hèm,quản gia mau chuẩn bị xe cho tôi,chúng ta sẽ đi ngay luôn.

Kyu chưa kịp tiếp ứng thì bà cô đã lên tiếng trc:

-Ô,cháu yêu,cháu có thể đi xe của ta cũng đc.Ta đảm bảo là nó rát hợp với cháu.

Sungmin toát mồ hôi hột:

-À thôi,cháu chưa có bằng lái,với lại cô nên giữ nó mà đi thăm thú Seul chứ,cũng lâu rồi cô mới về đây đúng ko…( lườm Kyu)…quản gia còn chờ gì nữa mà ko đi đi.

Kyu hoảng hồn chaỵ đi luôn.Sungmin cũng nhanh chân cuốn gói luôn trước khi bà cô kịp đưa ra them đề nghị kinh khủng gì đó.

Ngồi yên vị trong xe,Kyu mới lên tiếng hỏi:

-Bà ấy là người thế nào vậy?

-Anh muốn hỏi về điểm tốt hay điểm xấu.Nếu là diểm tốt thì tôi tòm tắt trong 3 chữ : dễ dụ-dễ ăn-dễ ngủ.Còn nếu mà điểm xấu thì tôi e là sẽ mất nhiều thời gian đấy.

-Cậu chủ.

-Gì nữa.

-Dù thất lễ nhưng tôi thật sự ko muốn sống chung nhà với bà ấy đâu.

-Chứ anh tưởng tôi muốn lắm chắc,sang nay tôi đã trốn thoát rồi nếu như….mà thôi.

-Sao cậu ko thích bà ấy tôi thấy bà ấy đối với cậu….

-Tốt,rất tốt,tôi biết.Nhưng cái cách bà ấy nựng tôi như nựng một con cún nhỏ làm tôi ko chịu dc.Biết cái đống đồ màu hồng trong tủ của tôi là ai mua cho ko,bà ấy đấy.Có lẽ trong mắt bà ấy tôi đã ko lớn hơn chút nào kể từ 7 năm trc.Tôi cũng nói trc cho anh biết là tôi ko muốn một quản gia màu hồng đâu đấy,liệu mà cẩn thận….
-Bà ấy sẽ ở đây bao lâu?

-Hai tuần hoặc hơn, ôi trời đất ơi….

-Cậu chủ,có lẽ chúng ta nên hợp tác….

-Hả…

-Tìm cách cho bà ấy đi sớm chứ ko thì ngôi nhà của chúng ta sẽ bị chuyển màu từ trong ra ngoài luôn mất.

-Cái gì? Sungmin ngồi bật ậy trên ghế.

-Trc khi đi tôi nghe loáng thoáng bà ấy gọi điện cho ai đó và đặt hàng mấy tấm thảm màu hồng…

-Oh my god….

-Và mấy cái chăn ga gói đệm gì đó nữa thì phải…

-Ặc….

-Cậu nghĩ sao/

-Đồng ý,tổ kế hoạch tác chiến Kyumin đc thành lập từ giờ phút này,mục tiêu là làm cho cô tôi quay về Mĩ sau một tuần ko hơn.

-Vâng.Nhưng chuyện đó để sau,chúng ta đến hội trường đám cưới rồi.

-Ừm



Hội trường chật cứng người là người.Khó khăn lắm Sungmin và Kyu mới chen đc lại chỗ ông Kim.Sungmin lên tiếng:

-Bác Kim.

Người đc gọi giật mình quay lại,hồ hởi nắm lấy tay cậu:

-Cậu chủ,tôi đợi cậu mãi,cậu mau vào đi.

-Bác đã ko còn làm cho nhà tôi nữa,xin đừng xưng hô như vậy.

-Tôi quen miêng rồi, đây chắc là quản gia mới rồi.



-Chào bác,ko có dịp cùng làm việc với bác thật tiếc quá…

-Cậu khách sáo rồi,hai người đi theo tôi.

Kyu và Sungmin bc vào trong theo ông Kim. Ông đưa hai người lại gần cô dâu và chú rể tươi cười giới thiệu:

-Đây là hai nhân vật chính trong ngày hôm nay đấy…..

-Ngăn ko cho chữ” ạ” thoát khỏi miệng ông,Sungmin cướp lời:

-Ồ,cô dâu xinh đẹp làm sao,kiểu này sẽ ko ít kẻ phải ganh tị với chú rể đây.

Câu nói của Sungmin đc mọi người hưởng ứng ầm ĩ,chỉ có Kyu vẫn chỉ tủm tỉm cười.Sungmin nhăn mặt:

-Cười kiểu gì vậy?

-Kyu ghé tai Sungmin:

-Tôi ko có mặt trong cái đám ấy đâu nhé,cái đám ganh tị í mà …..ha ha…Tôi có côn chúa của mình rồi…

Sungmin đỏ mặt,cậu liền chữa ngượng bằng cách….. dẫm lên chân Kyu một cái thật mạnh.Tình cờ sao lúc ấy Kyu lại chạy theo người bồi bàn để lấy đồ uống,kết quả ra sao thì mọi người biết rồi đấy.

Nhìn thấy khuôn mặt nhưn nhó đến độ tức cười của Sungmin ,Kyu ko kìm đc lo lắng:

-Cậu sao thế.?

-Ko,Ko sao…

-Mặt như thế mà bảo ko sao, đau ở chỗ nào ư?

-À..thì…hồi nãy có người đi qua dẫm phải chân….

Kyu vội đưa hai li nc cho cậu rồi ngồi thụp xuống:

-Đưa tôi xem nào, ở chỗ đông người thì phải cẩn thận chứ…

-Ê,anh làm cái gì thế mau đứng dậy đi,người ta nhìn kìa…

-Kệ họ,cậu đau ở chân nào?

-Hết rồi,mau đứng dậy đi.

-Nói dối.

-Trời ơi mau đứng dậy đi,thật ra…tôi đau bụng …ko phải đau chân đâu….

-Hả?

“Anh ta chịu đứng lên rồi” Sungmin thở phào một cái.

-Này rốt cuộc là sao hả?

-Ờ thì tìm chỗ nào ngồi đã rồi nói,

Sungmin chẳng đợi Kyu trả lời mà tiến ngay đến một góc phòng,Kyu tặc lưỡi một cái rồi cũng chạy theo.

-Đc rồi,giờ thì nói rốt cuộc cậu bị làm sao vậy hả?

-Bỏ đi,ko sao nữa rồi,uống đi này. Sungmin chống chế và đưa một li nc quả cho anh.Biết là ko cạy miệng Sungmin ra đc,Kyu đành tự mình đưa ra giả thuyết kì quặc trong đầu để lí giải.(tội nghiệp oppa).

Hai anh chàng cứ mải mê với những suy nghĩ của mình mà chẳng hể hay là mình đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý từ khi mới bc vào.Ko phải do họ đang đi một con BWN mới cóng,cũng chưa hẳn là do cái đầu bạc của Kyu hay bộ tóc vàng choé của Sungmin, đơn giản là nói thật trông họ còn đẹp đôi hơn cô dâu và chú rể nữa .(oh my god).

Sungmin đang bận một cái áo sơ mi màu đen,quần trắng, điều đó làm nổi bật nc da trắng như trứng gà bóc của cậu.Hai ống tay ngắn để lộ cánh tay nhỏ đẹp hơn cả tay con gái làm bao chàng trai ở hội trường phải ngẩn ngơ.

Các cô gái thì hướng cái nhìn của mình vào Kyu.Bộ vest đen anh đang mặc trên người tương phản hoàn toàn với mái tóc bạc, ánh mắt tinh nghịch (đang chiếu vào Sungmin mừ) đôi môi luôn giữ một nụ cười mỉm (Tất nhiên cũng là dành cho Sungmin nốt),làm tan chảy con tim thiếu nữ (có em trong đó nữa-ặc mất máu quá).

Có ngốc đến mấy thì cũng phải nhận ra đc những ánh mắt (toàn hình trái tim ấy) đang chĩa về mình.Sungmin giật giật cánh tay Kyu:

-Này,anh có thấy có ai đó cứ nhìn mình ko,khó chịu quá,tìm đường chuồn đi…

Kyu thản nhiên:

-Kệ,muốn nhìn thì cho họ nhìn,việc này có gì lạ đâu.

-Nhưng…
-Hay cậu muốn về với bà cô thân yêu..
Nhắc đến bà cô của mình,Sungmin khẽ sởn gai ốc.Bây giờ mà về thì chắc chắn sẽ đc khoác len mình bộ đồ màu hồng với toàn bèo là bèo,lạy chúa ko…..Tốt nhất là nên về nhà sau khi bà ấy đã ngủ rồi.Sungmin kết luận và ngồi ngoan ngoãn trên ghế cố chịu đựng những cái nhìn ( vô cùng) thiện cảm kia.

Trong một đám cưới,cái màn ko thẻ thiếu sau một tràng thề thốt với cha xứ là tung hoa.Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào (ấy ko phải đâu,tác giả làm theo ý nguyện của chúa đó) mà bó hoa rơi thẳng trước mặt Kyu.Theo phản xạ anh giơ tay ra và bắt lấy.Bắt đc rồi,anh đảo mắt một vòng nhìn các cô gái cũng đang nhìn anh với vẻ mặt háo hức và ánh mắt của anh dừng lại trước mặt Sungmin. Trong một tích tắc hai mắt chạm nhau,tư tưởng của hai người thông nhau.( đây đúng là trò đùa của chúa)

“Ê đừng có đưa nó cho tôi”

“Có ai nói là đưa cho cậu đâu”

“ko nói nhưng nó đc viết trên mặt anh rồi kìa”

“ha ha ,lộ liễu vậy sao ha ha”

“Cười cái con khỉ,tóm lại là đừng đưa cho tôi”

“Tôi cứ đưa đấy”

“Anh muốn tôi làm gì cũng đc,tóm lại là đừng đưa”

“hô hô là cậu nói đấy nhá”

Mạch tư tưởng liên thông bị cắt đứt tại đây.( Đừng có thắc mắc làm gì, đã bảo là trò đùa của chúa mà).

Sungmin lập tức hối hận vì câu nói hay đúng hơn là ý nghĩ của mình. Đầu kia,Kyu đang đưa cho một cô gái nào đó bó hoa (anh ta chẳng biết mình đưa cho cô nào vì có nhìn đâu,mắt cứ dán vào một mục tiêu),khỏi nói cô ta sung sướng và hãnh diên như thế nào.

11h đêm.Kyu và Sungmin đang chuẩn bị về thì…

-Anh gì đó ơi,anh đầu bạc í…..

Kyu quay lại nhìn.Sungmin thì mang nặng một cục lo trong người tiến thẳng ra xe,thậm chí cậu ko hề nghe thấy tiếng gì ngoài tiếng tim mình đang đập thình thịch:”chết rồi,lúc ấy mình hoảng quá nên….mà chắc gì anh ta đã đưa……ko ko…anh ta chắc chắn sẽ đưa…….mình ko hề làm sai…đó là tình huống khẩn cấp….cứ thử nghĩ xem anh ta mà cho mình bó hoa trước mặt mọi người thì còn biết giấu mặt vào đâu mà sống…..nhưng bây giờ anh ta yêu cầu mình làm cái gì kì quặc thì sao….aaaaasssshhh…..đúng rồi nến anh ta yêu cầu quá đáng cứ chối đi là xong…..xem anh ta làm đc gì chứ…cùng lắm thì ta khóc ầm lên coi….chưa ai qua đc ải nước mắt Sungmin đâu….ha ha”

Cùng lúc đó trong hội trường.

-Chào anh,tôi …tôi muốn nói chuyện với anh một lát đc ko?

-Thì tôi đang nghe đấy thôi,cô nói đi.

-À,tôi là Chang Soah, đây là danh thiếp của tôi.

Kyu cầm lấy cái danh thiếp bỏ luôn vào túi mà chẳng them liếc lấy một cái:

-Vậy cô Chang tìm tôi có chuyên gì?

-À tôi muốn cảm ơn anh về chuyên hồi nãy và…

-Khoan đã,chuyên hồi nãy là chuyện gì?

Cô gái hơi tái mặt:

-Thì anh đã tặng tôi bó hoa đó,tôi rất vui và tôi ….chúng ta có thể gặp nhau nữa ko? À thì…nếu tối mai anh rảnh….

-À là chuyên đó sao.(Kyu phì cười).Một ý nghĩ loé lên trong đầu,anh đột nhiên mỉm cười rất lịch sự:

-Ngày mai thì ko nhưng có lẽ tôi sẽ sắp xếp đc trong một vài ngày tới…

-Vậy có thể cúng ăn tối ko?

-Hãy cho tôi số của cô,tôi sẽ gọi cho cô ngay khi có thể, đc ko?

Cô gái sung sướng đồng ý.

Ra xe,thấy Sung min đã ngồi đó từ lúc nào.Anh vôi xin lỗi:

Cậu chờ lâu rồi phải ko,tôi có chút chuyện…

-Ko sao,mau về thôi.

Sáng hôm sau.
-M..i…n…i…e.
Một tiếng kêu chói tai kèm thêm tiếng đập cửa sầm sầm.Sungmin ủe oải bò dậy:

-Sao ạ?

-Trăng sao gì,cháu ko dậy đi học sao?

-Bọn cháu đc nghỉ 3 ngày để tu sửa trường chuẩn bị cho lễ hội trường.

-Dù sao thì cháu cũng nên dậy đi,bữa sang đã xong rồi.

“Cô ấy phải đi càng sớm càng tốt” Sungmin lẩm bẩm trong miệng,

Thiếu chút nữa thì Sungmin hét lên nếu như ko đc Kyu cảch báo trước.Một phòng ăn màu hồng,chúa ơi.Sungmin không thích những bộ rèm tối màu trc đây nhưng lúc này thì cậu lại nhớ chúng vô cùng.

-Muốn ăn uống đc ngon miệng thì phải tạo ra ko khí thoải mái đúng ko minie?

Bà nói và ấn Sungmin ngồi xuống bàn.Tiếng dạ của Sungmin nghẹn ứ ở cổ ko thốt ra đc.Cả bữa ăn sau đó cổ họng của Sungmin lâm và tình trạng tắc đường.Cậu cố gắng lắm mà ko ăn nổi bất cứ một cái gì trên bàn vì đơn giản:toàn đồ ăn ngập mỡ,béo ngấy đc nấu theo thực đơn của cô cậu.Sungmin đành vớ vấy cốc sữa rồi ngồi cầu nguyện cho ai đó đến cứu mình ra.

Chúa luôn nghe thấy lời nguyện cầu của người đẹp.Kyu từ đâu chạy đến:

-Cậu chủ,cậu có điện thoại…

-Hả…à …ừ.(Sungmin nhìn Kyu bằng một con mắt long lanh…ô…ô…)

-Cháu đi hả, ăn cho xong đã chứ?

-Thôi ạ,chúc cô ngon miệng.

Cậu và Kyu chuồn thẳng.

Phòng riêng của Kyu.

-Cám ơn anh nhé,ngồi them chút nữa chắc tôi tiêu luôn quá.

-Tôi còn có cái này cho cậu.
Kyu nói và bưng ra một cái bánh kem to đùng.

-Woa…

-Cậu ko ăn được miếng nào dưới đó hả?
-Ừ,chỉ nhìn thôi đã buồn nôn rồi,nuốt gì nổi.

Nói rồi cậu cắt một miếng bánh to và cho vào miệng.

-on ắm,ánh anh àm ông ê ào âu ược..*ngon lắm bánh anh làm ko chê vào đâu đc*.

Kyu mỉm cười nhìn cậu.Dù đã nhìn thấy rất nhiều lần nhưngđiệu bộ khi ăn của Sungmin quả là dễ thương ko chịu đc . Đang mơ màng thì một miềng bánh chìa ra trước mặt anh:

-ăn ko?

Bản thân Kyu ko thích đồ ngọt nhưng đồ Sungmin đưa cho thì ko ăn có mà dại,mấy khi được dịp thế này chứ.

-Ngon thật, đồ tôi làm có khác.

-Ha ha,anh đúng là đồ vênh váo.

-ăn nhanh đi còn vào việc chính.

-Việc gì?

-Kế hoạch Kyumin chứ còn gì nữa.Cứ có đồ ăn vào là cậu quên hết hả.

-Ầy.Nói luôn đi.Anh có kế hoạch gì rồi.

-Gián.

-Hả?

-Gián là kẻ thù của phụ nữ.

-Tôi biết nhưng anh định làm gì với nó.

-Thả vào phòng bà ấy.

-Trời đất.

-Tiếp theo là chuột.

-Ặc.Sao toàn chơi đồ mất vệ sinh thế.

-Thế mới có hiệu quả cấp kì đc.Cậu có biết sáng nay cô cậu đưa cho tôi cái gì ko.Một bộ đồ vest màu hồng ,còn đính kim tuyến nữa chứ,lấp la lấp lánh ( như bộ Heechul mặc trong Rokukor í).Bây giờ nó đang an toạ trong tủ quần áo tôi kìa,trời ơi là trời.
Sungmin bò ra mà cười.
-Ko phải cười,tôi đã thấy hai cái váy màu hồng phấn trong vali của bà ấy.Tôi e là cậu sắp thành chủ nhân của chúng.

-Không. Sungmin hét lên thảm thiết.

-Hét lên với tôi cũng bằng thừa.Tôi đã tính kĩ rồi,chúng ta còn phải rải ít **** chó trong vườn hoa nữa.

-Oẹ.

-Tất nhiên ko phải đồ thật rồi,lấy một ít bột mì rồi thế này …thế này…hiểu chưa?

Sungmin gật đầu cái rụp:

-đầu óc của anh thật kinh khủng.

Kyu đưa tay lau vết kem dính ở mép Sungmin:

-Còn nhiều mà,chúng ta cứ từ từ mà tiến hành.Mà thôi cậu ăn đi.Lem nhem hết cả mặt rồi.

-Hi. Sungmin cười rõ tươi.

Ngay ngày hôm đó một làn song ngầm nguy hiểm bao lấy ngôi nhà. Đám gia nhân nhận chỉ thị từ Kyu,Sungmin chạy ngang chạy ngửa chuẩn bị nghuyên vật liệu.Kế hoạch bắt đầu.

No comments:

Post a Comment