Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

06 September 2012

(KyuMin) - Tiamo (T5) - T - Longfic

Tác giả: Bexinh007
Tập 5

- Chẹp… cái kịch bản này không được.

Nó phán một câu gọn ơ sau khi xem xét một lượt kịch bản. Đúng là do mấy nàng tiểu thư viết có khác, tổng hợp toàn tính tiết sến+chuối+khoai không chịu được. Mô típ hoàng tử công chúa, anh hùng mĩ nhân, một kẻ xấu chen vào và dĩ nhiên kẻ xấu bị đạp bẹp dí như con gián. Èo ôi, Romeo giết người ngoài hành tinh để cứu trái đất nghe còn hay hơn. Xem ra, các chị viết kịch lậm hình ảnh anh chàng đẹp giai, hoàng tử trong mộng Jo Kyu Hyun rồi. Đã thế, nó sẽ cho các chị biết tay. Ô hô hô, ý tưởng trán trề… Đùa chứ, cơ hội tốt thế này sao nó có thể bỏ phí được.

Thế là nó ngoắc cổ Kyu lại, thì thà thì thầm vào tai anh chàng này mấy cái “bệnh hoạn” nó vừa nghĩ ra. Kyu phá ra cười và gật đầu lia lịa.

Kịch hay! Kịch hay!

Há há há há. Qủa này các chị chết không kịp ngáp, há há há há.

*************

- Cái gì cơ?

Jessica thốt lên khi nghe Kyu đề xuất.

- Anh muốn tự tập riêng và ráp với mọi người trong ngày công diễn chính thức.

- Đúng thế.

Kyu nói chắc như đinh đóng cột.

- Tôi nghĩ kịch bản kia quá cũ, không xem cũng đủ chán. Tôi sẽ dự theo sườn cùa nó và biến tấu ra cho hấp dẫn, tất nhiên là chỉ nhân vật của tôi thôi.

- Ý anh là…?_Đám người trong đội kịch nháo nhác.

- Hay các người không tin tưởng tôi, vậy tôi rút…

- ẤY KHÔNG!!!!!!Thôi thì… tuỳ anh ạ.

Và anh lạnh lùng quay gót đi.

Tuyết rơi rơi… lá rơi rơi…

Gió thổi vù vù.

Những người tội nghiệp còn lại ngơ ngác theo.

Còn nó, ôm bụng cười sặc sụa trong cái phòng trống gần đấy, chờ cho Kyu tìm đến để khen anh ta vài câu.

Sặc nước bọt roài.

Ôi, chờ mong đêm diễn ghê ta.

*************

Ố… ma nữ, Fank, người sói, nữ hoàng đầu rắn…

Á… cướp biển, ma không đầu, xương khô, xác ướp…

Ý… phù thuỷ, pháp sư, âm binh địa ngục…

Ấy… quần áo đen sì hoặc trắng toát, loang lổ màu đỏ nhìn như máu tươi, răng nanh, sừng bò xương ốc kêu loảng xoảng.

Kinh! Hoá trang hoành tráng, quả là hoành tráng.

Nó nhai kẹo singgum, thổi pong póng, rồi nhai rồi thổi, đầu lơ mơ tưởng tượng… Kyu mặc trang phục con gà mái, nhảy tưng tưng, kêu quác quác, thi thoảng thảy ra vài quả trứng.

Há há há há… hí hí hí hí… chắc nó lăn luôn ra đất.

Nhìn xuống.

Chậc. Bộ đồ Dracula chôm từ đống D.O.D của mẹ nó mặc đỡ, tối về giặt, trả lại chỗ cũ không mẹ nó thịt. Nó chưa mang nanh giả, cơ bản mang vào khó nhai kẹo.

Bùm… bùm… bùm…

Pháo hoa nổ giòn. Ma chay gì cũng hú rầm lên.

Tèn tèn ten… Nhạc nổi lên.

Chíu… chíu… chíu… Đèn bật sáng chiếu vào mấy góc.

Góc 1, ố, thuyền trưởng ma Choi Si Won cầm gậy sắt đu người trên cây cao nhìn xuống, một tràng pháo tay rào rào + hú hét từ phe các chị em.

Góc 2, ố, hiệp sĩ bóng đêm Jo Kyu Hyun, “bay” qua sân trường trên một con ngựa gỗ treo dây cáp. Một tràng pháo tay + hú hét + cái gì đó “I love you”, với cả “Saranghae” roài “bắt cóc em đi anh ơi“… bố mẹ các chị thật vô phúc.

Góc 3, bùm, 1 màn khói mờ ảo bốc lên, và công tử mặt vênh Ye Sung xuất hiện giữa đám khói, bộ Dracula trông còn hoành sờ tráng hơn bộ của nó gấp bội. Nhẹ nhàng vứt bông hoa hồng một cái và các chị (bất chấp mặc váy) cứ đạp lên nhau mà giành giật.

Tèn tèn ten…tèn tèn ten…

- Xin chào các quý ông quý bà! Chào mừng đến với lễ hội ma!

Ba cái giọng đồng thanh.

- “Chúng ta ở đây để diệt trừ loài người tầm thường. Thời đại của bóng tối đã đến. Hãy chiếm lĩnh cả thế giời nào”!

Lại hùng dũng tuyên bố.

Bùm bùm bùm… Ba chàng biến mất trong bónh đêm sau mấy phát pháo khói.

Kết thúc màn chào hỏi… lãng xẹt! (Theo nhận xét của nó).

Thôi đi tìm gà. Sờ vào túi quần… đã có sằn thuốc roài. Há!

*************
Nó chạy lung tung khắp nơi. Khỉ, người đồng thấy ớn luôn. Đứa nào cũng hoá trang nên èo nhận ra ai với ai. Ma với cỏ gì mà điện thoại bấm tít tít, quay phim cheo chéo. Kệ chứ. Con gà lai của nó đâu nhỉ? Liếc mắt xuống sân trường, nơi mà có một cái sân khấu to hoành vừa mới mọc lên. Đẹp dữ dội!

Bộp… một bàn tay đập vào vai nó.

Gịât mình, quay lại. Á! Công tử Ye Sung tìm tại hạ có việc chi???

- Em chào anh. Nó cười, này thì “kịch”.

- Ừ. Cậu không quên giao kèo với bọn này chứ?

Cái giọng lạnh như ngậm cả mồm đá băng.

- Dạ… cái đó…*Gãi đầu gãi tai*… em nhớ….

- Thế thì được. Kyu đang ở phòng số 18, tầng 2, dãy A. Hẹn gặp lại sau.

Thế là băng giá trôi đi.

Rét ác. Hừ… hừ….

*************

“Và sau đây là tiết mục của đội kịch …”

Gã dẫn chương trình nói lao xao leo nheo cái gì đấy một chặp. Nó huýt tay Kyu, tự thấy hơi hồi hộp. Uống 2 viên thuốc chống nôn và an thần, chuẩn bị vào cuộc nào!!!

Cảnh 1.

Nàng Juliet bước ra, nói trăng sao hoa gì đó, xoay xoay múa múa gì đó, nhìn trời cầu khấn gì đó.Chim chóc hót hét gào rú cái gì đó, hoa cỏ mùa xuân tung tăng khoe sắc gì đó.Chẹp, ngán và sến phát sợ.

Cảnh 2.

E hèm. Bạn Kyu bước ra. Nó vỗ vai khích lệ: “Cố lên”. Kyu gật đầu, cười toe với nó.

Bịch.. bịch.. bịch… (tiếng bước chân).

- A…_Kyu thốt lên một tiếng.

Nàng Juliet quay lại, 2 tay chấp trước ngực, chớp chớp mắt. (A/N: Oẹ.)

- Chàng là ai ? <Nó: Đúng quá! Cố lên!>

- A… cửa hàng đại hạ giá, ta phải mua về cho mẹ ít đồ trang điểm mới được.

Kyu nói và xăm xăm bước qua sân khấu..chui luôn vào cánh gà bên kia.

<Ju + every body trừ nó: tròn xoe mắt, há hốc mồm>.

2s sau, chàng Rô bước ra, tay xách nách mang theo đúng phong cách bà nội trợ đảm đang đi chợ buổi chiều và…

Bịch. Chàng bị ngã (suýt) dập mặt và ngất xỉu.

- Chàng có sao không?

Nàng Ju chạy lại đỡ. Cùng lúc đó, một bà vú xuất hiện.

- Tiểu thư! Người đang làm gì vậy?

- Vú à, có người gặp nạn, tôi phải giúp chứ.

- Để tôi, tiểu thư mau vào đi, con gái ai lại…

- Tôi…_Nàng Ju lưu luyến nhìn lại công tử đang nằm chết giấc trên sàn nhà, không nỡ bước đi.

E he he he. Đến lượt nó rồi, đeo mặt nạ hình con mực ống vào (để che giấu danh tính) nó chạy ra sân, miệng la lối ỏm tỏi.

- Giời ạ, uống cho lắm vào. Sáng ra đã 2 chai Soju, 1 chai Vodka, lại chả say. Cậu chủ, dậy! <đá một phát> có dậy không <đá thêm phát nữa>. Uả sao nằm im thế?

Nó sờ sờ nắn nắn Kyu vài phát rồi túm hai chân lôi vào trong cánh gà, mồm lẩm bẩm:

- Về chết với ông nha con, suốt ngày báo hại ông cực khổ!

<Ju+ every body trừ nó: mắt vẫn tròn xoe, mồm vẫn há >.

<< Trong cánh gà: Thế này là sao hả Jo Kyu Hyun oppa ?>>

Kyu: Cứ diễn đúng như những gì tôi đã đưa mọi người ^^.

Cảnh 3.

- Juliet! Có phải nàng là Juliet?

Xoay vòng xoay vòng trong điệu nhạc cổ điển.

- Đúng vậy thưa chàng. *E thẹn* (Nó: Oẹ!)

- Gia đình chúng ta vốn có mối bất hoà… *Thở dài*

Ju lấy tay che miệng Rô, ngừng nhảy múa.

- Chàng đừng nói thế! Chuyện gì cũng có cách giải quyết mà.

- Nhưng… món nợ 3 tỉ won đó, thực tình…*Thở hắt ra một cái ôm đầu đau khổ*

- Chỉ cần chàng đến với em, tất cả những thứ khác trên đời này chẳng có ý nghĩa gì cả. (Jessica bấm bụng nói theo kịch bản.)

- Nàng nói thật chứ? Nàng nên cân nhắc, 3 tỉ won đấy! *Rút máy tính cầm tay ra bấm bấm*

- Vâng! Tình yêu là thứ đáng giá nhất trên đời này.

- Giấy nợ đây… nàng gạch giùm ta cho chắc ăn.

- Để em xoá bỏ hết những cách trở giữa hai ta.

(Nó + khán giả: Cười sặc sụa!)

[Jessica nhăn mặt cố diễn, cô đã đọc phần kịch của mình và nhiều người khác, tất cả đều bình thường, từ lời thoại có thể tự suy được cách diễn. Nhưng bây giờ mới thấy, tất cả đều trùng khớp cứ như một trò đùa. Tại sao một kịch bản lãng mạn lại trở thành thế này???]

Cảnh 4.

Mama của Ju chấp tay sau lưng đi qua đi lại. Vú nuôi bước vào. Hai người cãi nhau 1 chập vì chuyện của nàng Ju. Vú nuôi đau lòng ôm mặt khóc bỏ đi, không quên lườm cho phu nhân một phát.

- Không nghe lời già này, phu nhân sẽ phải hốn hận.

Cảnh 5.

Nàng Ju lướt ra, xiêm áo lộng lẫy, thướt tha.

- Ôi ánh trăng đêm này thật đẹp, không biết Romeo có nhớ đến ta?

*Tiếng chó sủa vang lên ăng ẳng*

- Chuyện gì thế?

Juliet thốt lên khi thấy Romeo cùng hầu cận (nó) bước vào sân khấu.

- Chó rượt, trăng sáng quá, trèo tường bị chó thấy.

Hầu đáp đoạn ngồi phịch xuống. Rô cũng ngao ngán nhìn đống giẻ rách trên người.

- Chàng không sao chứ?_Ju lo lắng.

- Không sao. Mà đêm hôm khuya khoắt, nàng ra đây làm gì thế?

Ju e thẹn che mặt, ấp úng.

- Thiếp… thiếp đang ngắm trăng, thiếp nhớ chàng…

- À… ừ…

Hầu nhắc nhở : “Ông trẻ, nó vài câu “ngọt ngào” đi.”

- Ừ… nàng… nàng… ăn kẹo sữa không?

Romeo thò tay vào túi rút ra một cây kẹo.

- Dù… ờ thì… quá hạn sử dụng hai ngày nhưng vẫn còn ăn được.

- Miễn là của chàng, thiếp đều trân trọng.

Juliet tiến đến, đỡ lấy bằng hai tay và ôm vào ngực.

Nó (trong vai hầu cận): Chúa phù hộ cho tiểu thư không bị tiêu chảy hay thổ tả .

<Khán giả: Lăn quay>

Tạm nghỉ 5p cho mấy cảnh oánh lộn đậm chất chợ búa giữa hai nhà Ro và Ju vì món nợ 3 tỉ. Nó chui vào một góc cười gần chết. Nhìn Ju khi Kyu thốt lên phần lời kịch của ổng mà nó mém xỉu vì đau bụng (vì nhịn cười). Ôi mẹ ơi! Diễn xong chắc nó vào viện khám dạ dày quá.

- Khục… khục… hahaha… hic… hic… haha…

Ngoảnh sang, thấy Kyu ngồi ngay bên cạnh đang bụm mồm lại cười. Chợt, Kyu ôm chầm lấy nó, gục đầu vào vai nó mà cười. Ôi ! đồng chí, quả này có người vào viện làm bạn với nó roài.

*************

Cảnh tiếp.

- Ta ước được cùng chàng ngắm lá vàng rơi , cùng chàng đón bông tuyết đầu mùa, cùng chàng hái bông hoa xuân rực rỡ… bla bla bla…

Nàng Ju đứng bên cửa sổ mặc sức “tự sướng”, nàng không biét có hai kẻ đang đứng ngay dưới ban công lẩm bẩm.

- Kẻ nào bất hạnh lắm mới lọt vào mắt cô ta.

Chàng Rô thở dài.

- Ngài đang tự nói mình sao?

Thằng hầu nhai nhai mực nước hỏi lại.

- Trong tiêu chuẩn chọn bạn đời của ta, những kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển còn lắm mồm bị out đầu tiên.

Romeo đang đánh tổ tôm với hầu cận, một người hầu khác chạy vào la lớn.

- Tiểu thư Juliet bị bắt cóc rồi! Công tử Romeo!

- Cái gì?

Hầu cận nhìn lên còn Romeo thì giật phắt dậy.

- Khi nào?

- Dạ tối qua ạ. Bên dòng họ đó đang xôn xao cả lên.

Bố Romeo bước ra.

- Tiểu thư Ju làm sao ?

- Dạ bị bắt cóc ạ._Hầu (nó) trả lời.

- Cái gì? Thật sao?

- Vâng ạ!

Romeo đi qua đi lại trong phòng khách.

- Không ổn rồi. Ta phải đi cứu Juliet ra thôi.

- Ấy… công tử nên cân nhắc, đó là một con quái vật rất lợi hại. Nghe nói 3 đầu, 6 tay, 72 phép biến hoá. Hầu (nó) cản lại.

- Ngươi đang nói đến Tôn Ngộ Không?_Chàng Rô hỏi.

- Không. Đấy là thần tự hình dung ra thế. Nhà tiểu thư Juliet tường cao hào sâu chó dữ thế mà bị bắt cóc được thì kẻ đó phải lợi hại lắm.

Nó hùng hồn.

- Romeo.

Bố của Romeo lên tiếng sau một hồi im lặng.

- Đó là chuyện của nhà người ta…

- Cô ấy đang cầm tờ giấy ghi nợ 3 tỉ ạ…

1 phút im lặng.

- Nhưng vì tinh thần hiệp sĩ cao cả…

- Ý bố muốn nói đến món nợ phải không?

- Và niềm kiêu hãnh của dòng họ ta…

- Nếu chết cũng chẳng còn gì đâu ạ.

- Con phải đi cứu Juliet về.

- Bố có thể gọi cho 113, con tin là họ sẽ làm tốt hơn con.

Romeo hắt nốt câu, kết thúc chuỗi cướp lời bố mình.

- Hãy đi đi con trai của ta. Thanh gươm chính nghĩa này sẽ soi đường cho con.

Bố Romeo nói và đưa ra một cây kiếm.

- Con ước gì đó là một khầu đại bác hay cái gì đó đại loại như tên lửa của NASA.

Romeo lẩm bẩm.

*************

Sân khấu chỉ còn lại một mình Romeo và hầu cận (tức là nó).

- Ta phải làm sao đây? *Thở dài*

- Có nhiều cách.

Phương án A: Gọi 113 trước rồi đến đó.

Phương án B: Gọi 115 trước rồi đến đó.

Phương án C: Đi thẳng đến chỗ cha ngài và bảo là ngài bỏ cuộc.

Mọi chi tiết xin tham khảo trang web: anhhungrom.com.vn.

Nó đáp bằng một giọng tỉnh bơ. Miệng nhăn nhở sau cái mặt nạ mực ống.

- Hay chúng ta đến tìm nhà thông thái hỏi xem._Romeo đề nghị.

- Không được đâu ạ. Ông già đó chạy sô khiếp lắm. Muốn được ổng tư vấn phải mất một tháng đặt vé đấy ạ. Độ khó mua vé ngang bằng mua vé Super Show của Super Junior.

Hầu cận “mực ống“ thở dài thườn thượt.

- Hay là…? *Thì thà thì thầm*

- Liều vậy… *Gật gật*

*************

Cảnh tiếp theo.

Một tốp lính đang chiến đầu với quái vật to lớn.

- Hãy trả tiểu thư lại cho bọn ta.

- Đừng hòng, Juliet là của ta. Quái vật gầm lên.

- Anh em, xông lên!

- Ta sẽ giết hết các ngươi.

“Bùm”. Một luồng khói bốc lên. Romeo xuất hiện hoành tráng ngay giữa sân khấu. Một tay chống nạnh, một tay cầm kiếm. Còn hầu cận đang bò lăn bò loài ho sặc sụa vì… sặc khói.

- Hãy khoan. Bạo lực không phải là điều nên làm. Các ngươi hãy dừng tay.

Romeo hùng hồn.

- Ôi, thanh gươm chính nghĩa. Hiệp sĩ của lòng em. Em vui quá!

Juliet thốt lên và… ngất xỉu.

- Tiểu thư đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ. Xin hiệp sĩ hãy cứu nàng.

Một cô hầu gái của Juliet gào lên.

Romeo gật đầu với hầu cận của mình. Hầu cận (tức nó) đứng dậy, phủi tay phủi chân phủi đít quần và rút ra… 1 lá cờ… trắng… nhỏ xíu… vẫy vẫy…

- Chúng tôi đến đây để thương lượng.

- Ta đã yêu Juliet rồi, ta sẽ không nhường nàng cho ai hết.

Quái vật nói lớn.

Đám lính lao nhao.

- Người im đi. Tiểu thư không thuộc về ngươi.

- IM LẶNG. LÉO NHÉO NHƯ CÁI CHỢ CÁ.

Romeo hét to, đoạn dẫm chân một cái rầm rất khí thế.

- Vâng xin theo chỉ thị của công tử, công tử hãy cố lên.

Đám lính dạt sang một góc sân khấu.

- Chúng ta cần có một cuộc hội đàm nho nhỏ.

Hầu cận “mực ống” nói.

- Các ngươi muốn gì? Quái vật gầm lên. Nếu muốn voi chín ngà gà chín cựa…

- Câm cái miệng đi.Muốn ta vào tù cùng ngươi vì tội buôn lậu à. Ta đang nói không được ngắt lời. Tắt cái loa thùng cải người một lát không được à. Điếc cả tai.

“Mực ống” gắt gỏng.

- Các người định dùng thủ đoạn gì đây?

- Ta có một điều kiện nho nhỏ. Là, được Juliet sẽ thuộc về ngươi.

- Điều kiện gì? Ngươi định lừa ta à?Nàng Juliet xinh đẹp hiền hậu là của ta.

- Vớ vẩn.Đối với ta cô nàng chỉ là một loài thuộc bộ linh trưởng chưa tiến hoá đầy đủ không hơn không kém . Đem đây 5 tỉ hoặc lấy tờ giấy cô ta đang giữ trên ngừơi đây. OK?

- Cái gì? Ngươi… ngươi… tại sao… Ngươi không cần phải nói những lời đau lòng đó.Ta biết ngươi chỉ muốn làm ta phân tâm… và tại sao lại là 5 tỉ chứ, nghe nói nhà họ Rô nợ nhà họ Ju có 3 tỉ thôi mà.Ngươi định ăn hoa hồng đậm đà vậy sao?

- 3 tỉ trả nợ, 2 tỉ là để phẫu thuật chỉnh hình cho ngươi. Yên tâm đi, giun sán còn thành người đẹp được, huống hồ ngươi… ít ra cũng thuộc trâu bò gia súc.

“Mực ống” vỗ vai quái vật đầy thân thiện.

- Với lại nói thật với ngươi chứ, công tử nhà ta… gian thương còn phải gọi bằng cố, chuyến này đi riêng tiền xăng xe cũng đổ vào hơi nhiều, ngươi phải hiểu chứ, xăng dầu thời này… chậc, nhưng bọn ta tính thế là lời cho ngươi lắm rồi đấy, còn gì mà phải băn khoăn nữa. *Nháy nháy mắt*

- Hiệp sĩ, ngươi quả là… trước giờ chưa ai nói với ta những lời tử tế…

- Đôi bên cùng lợi, giúp người là giúp mình. Người không cần cảm kích đâu. Juliet sẽ hạnh phúc bên người hết mực yêu nàng như ngươi.

Romeo lắc đầu xua tay.

- Ngươi quả là… ta… thực sự…

<Đám lính>: Công tử Romeo là người đức độ vô biên!!!

Tèn tèn ten…<nhạc nổi lên>.

Juliet tỉnh dậy, ngơ ngác.

- Romeo, chàng…

- Nàng không phài nói nữa, ta hiểu mà.

- Nhưng…

- Yên tâm, nàng sẽ hạnh phúc.

- Thiếp…

- Đó là một người tốt, lại tài giỏi.

- Cái…

- Và tuyệt đối yêu thương nàng.

- Khoan…

- Vậy đấy, hãy vào động phòng luôn đi cho được việc, Quân đâu, còn chưa đưa tiểu thư đi, đứng ngây ra đó là gì.

- Vâng, thưa công tử (cả đám lính áp tải Ju vào cánh gà).

*************

Cả hội trường nghiêng ngả méo xẹo vì những tràng cười. Fangirl cứ gọi là há hốc trước vở kịch “siêu bựa” này, nhất là công tử Kyu-Romeo đã bị biến tướng thành… háháhá.

Giờ chỉ việc cúi chào và dông vào cánh gà là xong.

Nó hứng chí quay gót, chuẩn bị phóng thì…

- Khoan đã.

Gì nữa đây. Hết kịch rồi mà.

- Light! Hãy đứng lại đã. Ta có chuyện muốn nói.

Nó ngơ ngác nhìn Kyu (may có cái mặt nạ), nhưng tỉnh táo lại rất nhanh, nó lém lỉnh.

- Công tử định hỏi xem nên đầu tư 3 tỉ vào bất động sản hay dự trữ vàng chứ gì. Thần hiểu mà, thời đại khủng hoảng, lạm phát. Tiền trượt giá, vàng nhảy giá… công tử lo xa cũng phải.

- Cái đó ta đã tính rồi. Ta định nói cái khác. Một điều thiêng liêng.

Thịch.

Tim nó đập trật mất một nhịp. Xém nhồi máu cơ tim….

- À, hay công tử định vòi tiền thua bạc ban nãy của thần. Xin lỗi cho thần khất tuần sau…

Nó vẫn cố diễn.

Nhưng không ăn thua rồi. Cả hội trường đang nhìn đăm đăm vào sân khấu. Còn Kyu thì đang nhìn đăm đăm vào nó.

Ực.

Không ổn rồi.Càng lúc càng không ổn.

Nó thực sư muốn chạy ra khỏi sân khấu, ngay lập tức nhưng lời hứa với Yesung giữ chân nó lại.Chạy cũng chết,không chạy cũng chết,chỉ là chưa biết bên nào chết thảm thương hơn thôi.Chết tiệt, sau vụ này ta thề ra quán gà thập cẩm món ăn một bữa cho bõ.Nhưng đó là chuyện sau này, trước mắt phải thoát khỏi đây đã.

-Light.

Tiếng Kyu đưa nó về với thực tại tàn nhẫn trước mắt. Phen này hội đồng fan gơn lột da nó ra quá.

-Vâng, thưa cậu chủ.

Lạy trời là cái mặt nạ mực ống kia vẫn còn ngự trên mặt á.Chứ không bây giờ mà diễn với cái mặt tái xanh tái đỏ lại ròng ròng mồ hôi thì…mất hình tượng lắm.

-Ta…từ lâu đã…..

Mô phật. Chúa phù hộ cho bồ tát, lại còn tỏ ra ấp a ấp úng, gãi gãi đầu nữa chứ.Ai dạy cho mà diễn đạt thế không biếậyCí gì mà chớp chớp mắt, cái gì mà tha thiết nhìn em…ghê~~~

-Hãy khoan.

Một cái giọng nhừa nhựa đơ đơ cất lên.Ngoắt cái đầu ra sau, tim nó rớt cái bịch xuống dạ dày khi nhận ra người vừa tiến vào sân khấu là Yesung.Chuyện gì nữa đây??? Rõ ràng là trong kịch bản nó soạn ra cóc có cái mặt lạnh này à nha.

-Ngươi là ai?

Một chất giọng Cool thấy bà cố phát ra từ cổ họng bạn Gà, bạn lấy lại phong cách của một hoàng tử chân chính, cao ngạo nhìn bạn Núi băng.

-Ta là hôn phu của Light.

Vẫn đơ đơ cất tiếng.Hôn phu quái gì mà chả có tí tình cảm gì cả.Mà khoan, cái gì ấy nhỉ…hôn phu…hôn…………….phu….á…á…..á……

MO???????

Thiếu điều rớt luôn bộ nhai xuống đất.Từ đâu ra cái của nợ này thế?

-Light…ngươi là hôn phu của Light, người gạt ta?

Ôi thôi thì chất giọng đau đớn tê tái làm tan chảy trái tim người nghe.Đùa, mắc quái gì tim đập dữ vậy nè..điên rồi, điên mất rồi.Nó bấm chật móng tay vào lòng bàn tay, cố gắng bình tĩnh, tự nhủ với lòng đang đứng trên sân khấu tuyệt đới không được vọng động, xui xẻo mà có chuyện gì chết không toàn thấy à.

-Đúng vậy, ta và Light từ khi sinh ra đã có ước hẹn.

Núi băng vẫn nhẹ nhàng cất tiếng, từng lời từng lời chọc vào nó như người ta cầm dao chọc tiết heo mà thọc vô.Nó có linh cảm không lành.

-Ta quyết không nhường Light cho ngươi.

Kyu tức chàng Rô hùng hổ đứng bật dậy, lôi nó lại ôm chặt cứng trong vòng tay.

Tôi xin được nhắc lại, là ôm-chặt-cứng-trong-vòng-tay ấy ạ.

Cả hội trường ồ lên một tiếng.Còn mặt nó thì nóng bừng như sắp tan chảy đến nơi.Thân nhiệt của Kyu…hương thơm từ người Kyu, một thứ hương thơm có vị cay cay, rất đàn ông….hơ…chết cha, hình như suy nghĩ vừa lầm đường lạc lối.Đang muốn đẩy Kyu ra mà chạy thì…

-Ta và ngươi quyết đấu, ai thắng sẽ có Light.

Này mấy cái thằng kia, đây là kịch Romio và Juliet mà.

-Ta chấp nhận.

Này…

-Light, chờ một chút, ta nhất định sẽ có em.hãy chờ ta một chút.Sức mạnh tình yêu sẽ giúp ta chiến thắng.

Oẹ…Mà không, không phải lúc này, phải làm một cái gì đó, làm gì đó trước khi hai cái gã ngu ngốc này làm nó chết toi trên sâ khấu như một thằng hề.

-Dừng…dừng lại.

Nó đột ngột hét to.

Và lập tức hối hận.

Nó nhận thấy ánh mắt cả trường đau đáu nhìn nó, dĩ nhiên có luôn hai sinh vật phát sáng kia..Thôi được, không còn cách nào khác, tự mình cứu lấy mình.

-Chàng….khụ…..hai chàng không được đánh nhau.Lỡ tử thương phát thì người còn lại cũng vào tù, ta thành goá phụ chắc.

Năm giây im ắng.Mẹ ơi..nó vừa nói ” goá phụ” phải không nhỉ?Ựa…

- Ye ca ca , chúng ta được cha mẹ hai bên đính ước, nhưng đó là do siêu âm nhầm, ta sinh ra thân là nam nhi sao có thể làm nương tử của ca ca được.Thỉnh cầu ca ca tìm về với tình yêu khác cho vẹn toàn đôi lứa, phụ mẫu vui lòng.

Chẹp, xin lỗi các vị tiần bối văn nhân Trung Hoa con mượn đỡ văn phong của các cụ.

-Còn cậu chủ, cậu giỡn đủ rồi thì tiểu nhân cũng cáo lui đây.Tiền đánh bạc hôm nay xin khất, cậu có thể liên hệ bệnh viện kiểm tra hệ thần kinh hoặc về nhà nằm ngủ một giấc cho tỉnh táo lại.Thế nhé.Bye.

Chuồn thôi.

-Light.

A lê kéo.

Ns bị xoay một vòng và ngã ngửa, à không, ngã những chưa nằm trên đất, vì được tay Kyu đỡ lại.Hai người mặt đối mặt trong một tư thế rất chi là…rất chi là…là…

-Ta yêu em, ta sẽ chứng mình cho em thấy tình yêu của ta là chân thành.

Hai cái mặt đối diện nhau, tình huống quen quen.Khoan….này đừng nói là….KHÔNG!

Nó phản ứng nhanh như điện xẹt, lập tức dùng sức vùng ra một cái, nhưng chả hiểu thế nào làm nó và Kyu té lăn đùng trên sân khấu.

Và nó nằm dưới với Kyu nằm trên.

Tư thế phong tình lả lướt ghê chưa.

-Tránh ra.

Nó rít lên.Mặt nạ gần rớt rồi.Nguy hiểm đang đến gần…..hơn nữa nhiệt độ cơ thể đang tăng vọt, nhịp tim cũng tăng vọt, muốn xỉu đến nơi.

-Không.Em phải tin ta, ta yêu em.

Giời ạ, yêu đương khỉ gì, muốn giết tôi à.

-Tránh ra.

Nó nhắc lại với một ngữ điều nặng nề hơn đoạn lập Kyu xuống.Giờ đảo vị trí, nó nằm trên Kyu nằm dưới.

-Không.

Lật thêm phát nữa, nó nằm dưới Kyu nằm trên.

-Tránh.

Lật.

-Không.

Lật.

-Tránh ra nhanh lên.

Lật.

-Không là không.

Lật qua lật lại từ góc sân khấu này đến góc sân khấu kia,nó mệt lử, mồ hôi ướt hết cả áo.

-Tr..ánh…ra…ng..ay.

Đến lời nó cũng trở nên yếu ớt, vừa nói vừa thở phì phì.Khán giả bên dưới căng mắt nhìn lên, vừa hồi hộp vừa tứ cười, chả hiểu chuyện gì đang diễn ra luôn.

-Ta yêu em.

Chớp đúng thời cơ nó nhắm mắt lại, Kyu rụt một tay từ eo nó lại, kéo phăng cái mặt nạ ra, cúi xuống hôn nó.

Một nụ hôn đúng nghĩa.

Tôi nhắc lại. Một-nụ-hôn-đúng nghĩa.

Tức là, dài, sâu và ngọt ngào.

-Ố mài gót.

Cả hội trường bùng nổ.Tiếng huýt sáo, tiếng võ tay xen lấn những tiếng gào thét chửi bới ầm ĩ.Một số quá khích nhảy dựng lên và bắt đầu làm những thứ mà hô li gân bóng đá hay làm.Điều đó đồng nghĩa với việc những diễn viên đang đứng trên sân kháu có độ nguy hiểm cấp SS luôn.

Nó choáng váng, sây xẩm và ngạt thở.Mắt cứ mở trừng trừng nhìn Kyu trong khi đôi môi vẫn bị chiếm hữu mãnh liệt.Chúa ơi cứu con!

Nó gào lên trong lòng.

….

Nó không rõ mình đã ra khỏi đó như thế nào.Mang máng có một bàn tay ấm áp dắt đi.Hình như là thế.Nhưng cụ thể chi tiết thì không.
Đến khi thần hồn bốn vía bảy mạng trở về, đã thấy mình ngồi trên cành cây bách dương lớn trong vườn trường.

Hai cái ….hai cái đều là hắn cướp mất.Con Gà không biết trời cao đất dày kia, thản nhiên hôn nó trước mặt bao nhiêu người.Hắn có liêm sỉ không vậy.Ừ thì nó thùa nhận hắn hôn hơi bị chuyên nghiệp, cảm giác ấm nóng và kích thích nơi đầu môi…ế…

Đùa, không ổn rồi, sang chấn tâm lí xừ nó rồi. Điên mất ! Nó tự hỏi tại sao lúc đó không tát, đạp, đá hay đè tên chết tiệt kia ra mà bóp cổ. Là bản năng kịch trường, máu nghệ sỹ hay cái quái gì khác ???

Khỉ, sock quá nên cóc nhớ được gì nữa cả

- Xin chào. Sao cậu lại ngồi đây thế ?

Một giọng nói đột ngột vang lên bên tai. Nó luống cuống chụp lấy một cành cây. Tí nữa là lộn cổ xuống đất rồi.

Giật cả mình, đau cả tim. Sao có người cứ thích hành hạ thần kinh người khác thể nhỉ. Ức chế, ông đang điên hết cả đầu còn quấy rầy, chửi cho bây giờ.

Nó quay lại và bắt gặp…. một cái mặt….một nụ cười…..trong sáng…..đáng yêu….ô hô….bao nhiêu là ấm ức uất hận theo gió mà bay đi.

- Kim Ryeo Wook…..

Lại một cục nam châm hút gái. Zời ạ, đi đâu cũng dính. Bộ kiếp trước nó nợ nần mấy cha này sao trời.

Nặn ra một nụ cười (méo mó) , nó đáp lại .

- À….tôi lên đây ngồi cho mát….ừ….cho mát ấy mà.

Lý do ngu vật. Thế mà nó thấy “công tử” kia gật lấy gật để. Thêm một con gà nữa cho Tổ quốc thân yêu.

- Chuyện hồi nãy….cậu đừng nghĩ ngợi nhiều. Là người nước ngoài nên nhiều khi Kyunie không ý thức được việc mình đang làm nghiêm trọng thế nào đâu.

Ryeo Wook leo lên ngồi cạnh nó thủ thỉ bằng chất giọng nam cao trời phú cho cậu ta. Hố, đấy là bố chưa biết đấy thôi, con đã ba lần bảy lượt dạy cho hắn thế nào là văn hóa Hàn rồi đấy ạ. Con còn chửi thẳng vào mặt hắn nữa kìa.

- Ờ… tôi biết mà.

Nghĩ một đằng, cái mồm nó hắt ra một nẻo. Bản năng kịch nói chết tiệt. Nó rủa thầm.

- Nhưng tôi cũng thấy Kyunie rất thích cậu đấy.

Thủ thà thủ thỉ.

Lạy trời lạy phật lạy thánh ala lạy ba lạy mẹ.

Tim mém chút ngừng đập.

Cái gì ấy nhỉ ? Tên kia vừa nói cái gì ấy nhỉ ?

Chắc tai nó “lác” rồi (=.=!). Lâu ngày không ngoáy tai à ? Đùa, nó là nó hơi bị sạch sẽ nhá, không ngày nào là không vệ sinh tai miệng mũi họng nhá.

- Gì ?

Nó xác nhận lại. Tự hỏi chi bằng hỏi thẳng tên kia có phải hơn không ?

- À, Kyunie thích cậu lắm đấy. Quấn cậu như trẻ con quấn mẹ. Công tử hùng hồn tuyên bố.

- Chưa thấy cậu ta thích ai như thế đâu. Cậu là đầu tiên đó. Ấy coi chừng ngã….

Nó vừa buông luôn cái điểm tựa ra. Tí thì rớt thẳng cẳng rồi, lực hút trái đất nào có chừa ai ra đâu.

- Đâu…..đâu có, anh ta rất thân với mấy người mà.

Nó phản đối. Không hiểu sao mặt cũng đỏ bừng lên.

Ryeo Wook có vẻ trầm ngâm một lát, rồi chặt lưỡi.

- Thôi mình xuống đi. Ngồi trên này mãi cũng lạnh quá.

Nói rồi trèo xuống luôn. Nó cũng nhún vai rồi xuống theo.

- Ấy , đó là cành khô. Coi ….

Nó hét lên và túm lấy cánh tay của Ryeo Wook.

Rắc…

- Á á á ……………. !!!!!!! Ryeo Wook thét lên hoảng hốt.

- Nắm chặt tay tôi…..á……

Tay nó căng ra, đau nhói ở khớp. Cố gắng không buông cả hai tay ra, nó nghiến răng nắm chặt cành cây bằng tay phải.

- Nhanh…..leo …..leo lên đi…..ôi chết……nhanh…..

- Tôi không thể…..tôi……hu….độ cao…..hu….á…..

Ryeo Wook treo lơ lửng, mặt tái mét như sắp ngất đi. Tay nó đau buốt và rã rời.

- Cố lên…..nhanh…..tôi sắp không chịu được nữa rồi…..cố lên.

- Tôi……hu…..hu hu…… Ryeo Wook nấc lên, run rẩy nắm lấy cành cây, cố đu người vào.

Sức nặng tì vào tay nó giảm dần, nó lỏng vai cho giãn cơ, nhưng đúng lúc đó, Ryeo Wook lại bị trượt chân, cậu chụp lấy tay trái của nó đột ngột.

- Á……….

Tay phải không còn cảm giác, một cơn đau buốt nhói chạy từ vai lên đến đỉnh đầu. Những ngón tay của nó lỏng ra bất chấp ý muốn.

- Lee Sung Min !!!!!!!

Ryeo Wook gào lên.

- Tay phải không gãy nhưng bị trật khớp vai, xây xát nhẹ. Bó bột khoảng một hay hai tuần gì đó là ổn.

Nó nghe loáng thoáng bên tai tiếng ai đó.Quen quen ta, đúng rồi là cô giáo y tế, vậy là nó đang nằm trong phòng y tế, nhớ lại xem nào…lúc đó, ngã..nó bị ngã từ trên cây xuống.

- May mà Kyunie đỡ được……hu hu….khủng khiếp quá…..hu hu….

- Bình tĩnh nào Wookie, ổn rồi !

Là tiếng của Ryeo Wook và Ye Sung.

- Tôi nghe tiếng hét của hai người, vừa chạy đến thì thấy Sung Min đang rơi tự do. Chuyện gì vậy ?

Giọng trầm trầm của Kyu Hyun. Khoan đã, vậy là nó được gà cứu à ????

Tôi tình cờ phát hiện ra cậu ấy đang ngồi trên cây nên trèo lên chơi cùng, lúc xuống thì trượt chân……hu hu…..vì giúp tôi nên….hu hu……..

Ryeo Wook thút thít và tiếng nói an ủi của Ye Sung lại vang lên.

- Không phải lỗi của cậu, là do tôi bất cẩn.

Nó lên tiếng làm cả ba người kia giật mình. Trong thoáng chốc, nó có cảm giác như Kyu suýt ôm chầm lấy nó…. Ơ……hơ……Ryeo Wook, mắt vẫn còn đỏ hoe, òa khóc luôn. Mít ướt kinh.

- Nín đi. Nín đi. Có ai chết đâu mà khóc dữ thế.

Nó vỗ vai “máy xả nước” (nickname nó tự đặt cho Ryeo Wook ) bằng tay trái.

- Hức….hức…..hức…..

Chậc. Van xả nước hư té rồi sao trời. Khóc gì mà lắm thế.

- Wookie, Light cần nghỉ ngơi.

Kyu nói và đẩy Ryeo Wook cho Ye Sung.

E hèm, cái linh tính về một-thứ-gì-đó giữa hai bạn Băng cực – Van xả nước đang lớn dần trong đầu nó.

- Cảm ơn cậu đã giúp Wookie.

Bạn Mặt vênh aka Băng cực nói với nó, chậc, ba cái lúc này mà mặt vẫn đơ thấy ớn. Sinh vật máu lạnh thứ thiệt, hàng chính hãng chứ éo dỏm như nó.

Mà cũng phải băng – nước, hợp nhau quá mà. Băng tan thành nước, nước đông cứng lại thành băng.

- Đau không ? Bạn gà Tây à lộn gà Ý hỏi nó.

Lại còn phải hỏi, dĩ nhiên là đau, đau mạnh ấy chứ. Nguyên cái tay phải thế là đơ luôn rồi, nhúc nhích cũng buốt óc luôn.

- Đau.

Nó đáp khi thấy Kyu cứ nhìn nó không chớp mắt. Mòn da mặt người ta bây giờ (>”<). Khỉ, sao thấy mặt nong nóng thế nhở ?

- Đi nào. Kyu ghé lưng cõng nó.

- Đi đâu ? Nó cũng trèo lên lưng Kyu.

- Đi đến một nơi giúp cậu mau lành hơn.

- Hả ????
*******

Quên….quên mất là nó đang ở trường.

Ối chết cha….sao bỗng dưng nó ngu đụt thế này ?

Lườm….lườm…..liếc…liếc….liếc…..lườm….lườm…liếc… .

Khiếp. Nó hoảng hồn úp mặt vào lưng bạn Kyu, cầu cho tóc nó đủ dài để che hết cái mặt, cầu cho trời đủ tối để các chị không ai nhận ra nó.

- Hannie, Wonnie, lại đây giúp chút nào.

Nó nghe Kyu gọi. Và a lê hấp, hai hoàng tử bước ra đi hai bên. Damn ! Sự chú ý đổ dồn về phía nó ( + ba chàng kia) nhưng được cái là hai ông đi hai bên thì đố đứa nào nhìn được mặt nó nữa. Hơ hơ hơ….coi như là phúc trong họa.

Ngồi lên con Mer láng cóng, ba phút sau nó đã đứng trước bệnh viện có tiếng đắt nhất Seoul. Ngước lên : 7 tầng, to vật. Nhìn thẳng, người người xếp hàng, đông vật.

- Đi vào thôi.

Nó trôi theo Kyu vào cửa chính, chân bước, hồn lơ lửng, miệng há hốc.

- Nói với Shin Dong Hee hyung là Kyu Hyun có việc cần gặp.

Cô y tá, sau 15s đơ ra (vì nhìn cái mặt đẹp trai của bạn gà) lúng túng gọi điện lên văn phòng chính. Sau một hồi phòng A gọi phòng B, phòng B gọi phòng C, phòng C gọi phòng D……thì cũng gặp được Shin Dong gì đó. VIP kinh.

- Em đây. Bạn gà nói. Đầu dây bên kia léo nhéo gì đó.

- Anh xuống đi, em không muốn lên…. Trật khớp vai. Thế nhé.

Bạn gà cúp máy. Nhanh, gọn, lẹ. Nó mà là Shin Dong gì đó nó bay xuống đạp cho một phát rồi.

Pip pip pip…pip…..

Tự dưng mấy cái đèn đỏ nháy loạn lên

- Tập hợp tất cả bác sỹ khoa xương khớp về phòng 13. Và một cái loa rống lên.

1……2……3……..4………18……..19….. …20……..21………..25

25 người, thêm luôn một viện trưởng “tròn xoay” đang chờ nó và Kyu.

Nuốt nước bọt cái ực, nó bước vào.

Bạn “tròn xoay” lao lại vỗ vai gà bồm bộp gây cho gà một cái cau mày. Hai bạn bắn tiếng Ý như mưa như gió một tràng rồi bạn “tròn xoay” vẫy tay cho 25 ông bác sỹ phía sau tiến lên.

Ấy……mặt bác nào bác nấy nom thật nghiêm trang.

Một cái ghế được ba y tá đem ra. Ghế bọc nhung cao cấp.

- Mời cậu ngồi vào đây.

Dạ, ngồi ạ.

- Cởi áo ra cho chúng tôi xem xét vai của cậu.

Bác đầu hói nói và cùng lúc đó một loạt máy X- quang, gì gì đó nữa được kéo ra.

- Ơ…. dạ….

Nó lóng ngóng mãi mới mở được cúc đầu tiên. Tay trái là tay không thuận mờ.

- Để tối giúp.

Kyu tiến đến, nhanh chóng cởi cái áo đồng phục của nó ra ( bộ Dra đã thay từ khi diễn kịch xong ). Nhưng nghĩ thế nào chỉ tháo mỗi một bên vai + ống tay áo lên phải xuống, và cài ba cái cúc áo dưới lại.

Người ta chụp. Người ta …sờ, người ta bàn bàn nhau gì đấy.

- Cậu chịu khó chút nhé.

Ba người tiến lên.

- Dạ ???? Con nai vàng ngơ ngác.

1…………..2…………..3…………….Pực .

- Á Á Á Á Á Á Á Á Á !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng hét vọng mây xanh.

- Hu…….hic……hu……..hic hic……….hu……..

Nó khóc luôn. Ôi mẹ ơi……….ít ra cũng tiêm thuốc giảm đau chứ (cơ xương thì không có tác dụng đâu anh ơi ).

- Sung Min à.

Kyu ngồi xuống………vuốt má nó, lau đi mấy giọt nước mắt.

- Hu……hic………hu………. (vẫn nghẹn xờ ngào)

- Chúng tôi đã nắn lại rồi. Đau một chút (Min’s pov : đau thấy má lun chứ chút chít gì ) nhưng vài ngày là khỏi hoàn toàn.

- Tốt lắm. Mang cái này vào tay nào Sung Min…….thế, treo ở cổ…………Viện trưởng Shin Dong lên tiếng và ra hiệu cho 25 vị ra khỏi phòng.

Nó vẫn ngồi tại chỗ và nhâm nhi điệp khúc hic hu.

- Tôi dẫn cậu đi ăn gà nướng nhé. Kyu dỗ dành.

- Ừ đi.

********

- Tại sao phải cõng ?

- Cậu đang bị đau.

- Tay chứ đâu phải chân.

- Cũng là đau cả mà.

********

- Xe này của anh hả ?

- Ừ.

- Gía bao nhiêu thế ?

- Cũng rẻ thôi, những cái đắt tiền đưa qua Hàn mắc công kiểm kê tại cửa khẩu.

- Tôi đang hỏi giá mà.

- 120.000 đô la.

********

- Nhà anh làm nghề gì thế ?

- Nhiều nghề lắm.

- Đại gia đình ở với nhau à ?

- Ừm, gần như vậy,

- Hử……là sao ?

- Hôm nào tôi dẫn cậu đến cậu sẽ biết.

- Tôi có nói muốn đến đâu.

- Hì hì……a……gà nướng kia rồi.

**********

- Ư…..ư…….

- Tay đau khó ăn hả ?

- Ừm…….

- Đưa đây nào ?

- Làm gì ?

- Tôi xé hộ cho……..nào… A……há miệng ra.

- Măm măm…..ngon….ực

- Vậy thì nữa này, há miệng ra nào.

- Ực……..xích lại đây làm gì ?

- Cho dễ đút, cứ với tay qua mãi mỏi quá.

- À…….. (A/N : đồ khờ )

- Biết không, lúc ăn trông cậu ngốc lắm. *cười*

- Yah, tôi không có ngốc……ặc…..ặc…….

- Coi chừng nghẹn….nước này *vuốt vuốt, xoa xoa*

(A/N : ê……..2 cái thằng kia, người ta nhìn kìa………ê……..)
*********

- Sung Min…….ngủ rồi à ?

Kyu nhìn sang, thấy nó đã nhắm tịt mắt. Hai má ửng hồng rất đáng yêu. Ăn no rồi ngủ ngon lành quá ha. Thật làm anh lo muốn chết, cái lúc nắn khớp, mặt tái xanh tái vàng, mồ hôi như hạt đậu túa ra đầy mặt vậy…….

Anh dừng xe bên đường, mua một cốc cà phê nóng từ máy bán nước tự động, dựa vào mui xe thưởng thức. Trong xe đã có điều hòa, nhưng dường như vẫn chưa an tâm, anh cởi áo khoác ngoài khoác lên người Sung Min. Nó chỉ cựa mình một chút, mặt ngửa lên.

Kyu hạ ghế xuống để nó có thể ngủ thỏa mái hơn. Anh khẽ chạm tay vào mặt nó, vào cái má phúng phính và trắng mịn không tì vết. Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm và dịu dàng.

- Ngốc lắm. Em ngốc lắm. Không nhớ gì về tôi sao ? Không nhớ đứa trẻ 8 tuổi đã cầu hôn em mười năm trước sao ? Không nhớ lời hứa cùng ngắm sao trên đỉnh tòa nhà cao nhất nước Ý, không nhớ gì cả sao ? Đồ ngốc. Chính em đã dạy tôi nói câu tiếng Hàn đầu tiên mà. Sarang hae ! Sarang hae, Sung Min!

No comments:

Post a Comment