Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

30 September 2012

(KyuMin) - Chàng quản gia (T5) - Ngoại truyện - Longfic

 Tác giả: Bexinh007

(Xin đừng đem fic ra khỏi blog khi chưa có ý kiến của tác giả) 

Đây là phần ngoại truyện, các bạn có thể xem phần truyện chính thức tại đây

Ngoại truyện - Tập 5
 
Trên nóc nhà 3 tầng sát khu đất mà Sung Min đang “ duyệt binh “, có hai bóng người. Môt mặc áo jacket, đeo headphone, đứng thẳng, hai tay đút túi quần. Bộ mặt trông như tượng chiến thần, không biểu lộ tí cảm xúc nào. Người kia ngồi, một chân co, một chân buông thõng, mặc vest màu xám, nhai kẹo cao su cười rất... nham nhở. Tay xoay xoay gọng kính đen.

Trên nóc nhà 3 tầng sát khu đất mà Sung Min đang “ duyệt binh “, có hai bóng người. Môt mặc áo jacket, đeo headphone, đứng thẳng, hai tay đút túi quần. Bộ mặt trông như tượng cgiến thần, không biểu lộ tí cảm xúc nào. Người kia ngồi, một chân co, một chân buông thõng, mặc vest màu xám, nhai kẹo cao su cười rất... nham nhở. Tay xoay xoay gọng kính đen.

_Kyu Hyun, đôi lúc thật chẳng hiểu nỗi anh nghĩ gì.


Ngừơi đang ngồi lên tiếng, mắt vẫn nhìn về hướng “ duyệt binh “.


_Vậy sao...Dong Hae, được rồi, đưa Sung Min về luôn nhé. Ừ...chào.


Kyu đáp, rút headphone ra khỏi tai.


_Anh chỉ đứng đây mà nhìn thôi sao ? Tôi cứ tửơng anh sẽ ra tay khi biết chuyện cơ đấy, làm thính gỉa thôi hả ?


_Sung Min muốn tự giải quyết thì cứ để em ấy tự làm. Nếu tôi cố tình ra mặt can thiệp, Sung Min sẽ giận. Không nên để Sung Min biết tôi ở đây.


Kyu nói, nhìn đồng hồ.


_Đến giờ rồi. Sao vẫn chưa thấy nhỉ ?


Chợt có tiếng chân người rầm rập.


_Em chào hai anh.


Một thằng con trai cúi đầu trước Kyu và Bô Kô.


_Sao ? Kyu nhướng mày hỏi.


_Dạ, đúng như anh nói, có ngừơi đã đến đó ngay.


_Tốt. Đã tráo phim rồi chứ.


_Rồi ạ. Cũng đã bỏ lại giấy hẹn. Bọn kia báo đối tượng đến rồi.


_Đi nào. Kết thúc chuyện này trong hôm nay cho gọn gàng.


Bô Kô vội vã đứng dậy chạy theo Kyu.Quen nhau đã lâu, Bôko cũng quá quen với cái kiểu làm việc không bao giờ nói trước với ai điều gì của Kyu rồi.


_Gì vậy ?

_Đi tóm đứa đầu sỏ. Trị phải trị tận gốc, tôi không muốn Sung min gặp thêm bất cứ rắc rối nào nữa.Sau kì nghỉ là những kì thi giành học bổng toàn phần.

_Tức là sao ?


_Đi thì biết.


Một đoàn 5 chiếc môtô phân khối lớn dẫn đầu. Kyu còng Jang Bô Kô đi chiếc Ferrari màu bạc ở giữa, theo sau là 5 chiếc phân khối nữa.


Jang Bô Kô vừa lái xe vừa nhìn Kyu qua gương. Đôi mắt vẵn thật sắc bén. Không thể tưởng tượng nổi là nó lại có thể dịu dàng đến thế khi anh ta nhìn Sung Min.


Gần bờ sông, 1 cô gái đang đứng chờ...và sững sờ ngạc nhiên khi thấy đến giờ hẹn thì không phải 1 người mà là 1 đoàn xe đến.



_Cái gì đây, các người sợ tôi đến nỗi phải huy động ngần này người cơ à ?

Cô ta mỉa mai, nhưng chợt căm bặt khi Kyu bước ra.

_Im miệng đi JungJo. Không đến lượt cô lên tiếng trước đâu.


Kyu lạnh lùng.


_Em cô tự tử không thành, còn cô vì uất ức thay cho em gái, hay cũng vì bị từ chối mà giở cái trò hèn hạ này. Đâm lén sau lưng Sung Min hả, không dễ vậy đâu.


Như có một luồng máu nóng bốc lên đâu, JungJo quên cả sợ hãi, hét lên.


_Nó thì có gì hay ho chứ. Đồ nhà giàu vênh váo. Nó là cái quái gì mà dám...dám...


_Dám đem quà của cô và một tá nữ sinh nữa cho vào lò thiêu rác hả. Ai bảo các cô nhét vào tủ đựng giày của Sung Min làm gián chuột cắn thủng giày của em ấy. Chưa kể bánh hỏng chảy nước bốc mùi kinh dị.


JungJo cứng lưỡi. Cô ta chỉ đứng thế, trợn mắt nhìn đầy giận dữ.


_Sao, được ngắm lại khuôn mặt chưa chỉnh sửa của mình, cảm giác thế nào ?


_...mi biết...


_Ảnh cũng nét đấy chứ hả ?


_Mi đã tráo mấy cuộn phim...Cô ả rít lên.


_Tất nhiên. Cô khiêu khích Choi Syun Sok, trả riền thuê người rồi đứng đằng sau chỉ đạo. Giỏi lắm. Không muốn trực tiếp nhúng bùn hả.


_Thì sao nào ? Thằng ngu đó thích Sunny nên bị tao lợi dụng. Chỉ trách nó qúa ngu đần ,bị tóm.


_Không phải cô cũng bị tôi tóm đây sao. Vậy cô cũng chỉ là loại ngu đần như hắn thôi.


_Mi...làm sao mi biết chứ ? Mi là cái quái gì mà can thiệp vào chuyện này. Thằng Sung Min...


Bốp...


1 cái tát nảy lửa.


Pặc.


Cái cổ thanh mảnh nẳm gọn trong 5 ngón tay rắn như thép của Kyu. Mắt anh long lên, như ánh mắt của con sư tử sắp vồ mồi.


_Thứ nhất, đừng bao giờ nói về Sung Min bằng cái giọng điệu đó. Thứ hai, nói cho cô biết từ 1 thằng cù lần thành một đứa liều lĩnh cũng cần có chất xúc tác, suy ra từ đây cũng đủ biết phía sau Syun Sok có kẻ ẩn mặt. Suyn Sok chỉ là 1 đứa mọt sách nhút nhát, đến tỏ tình với Sunny còn không dám thì làm sao nghĩ ra được mấy cái trò bỉ ổi ấy để hại Sung Min. Thứ ba, cô đang đụng đến người rất quan trọng của tôi. Nói cho cô hay, tôi thừa sức dẹp cái quán bar nhỏ như cái hộp quẹt của cô thành đống rác. Thêm vào tội vừa đi học vừa mở quán rượu đủ để cô cuốn gói ra khỏi trường Kyung Sang. Biết điều thì từ nay sống cho đàng hoàng, nếu không, tôi thề là cô sẽ ước mình chưa được sinh ra trên cõi đời này đấy.


Anh buông tay và JungJo ngã vật ra trên đất. Cô ta ôm cổ ho khù khụ nhìn Kyu bằng ánh mắt khiếp sợ, phải nói là kinh hoàng mới đúng.


_Cho cô biết thêm. Không phải sợ cô mà tôi đem đến từng này người. Tôi chỉ muốn cô nhìn cho rõ la cô đang đối đầu với ai. Nhớ đấy.


Kyu quay gót, tấm áo jacket phất lên để lộ một huy hiệu hình sói bằng bạc gắn ở thắt lưng.


Jang Bô Kô tiến lại gần JungJo, ngồi xổm xuống, thì thầm...” hơi to “.


_Tội nghiệp cho cô, Kyu Hyun vốn không phải người biết thương hương tiếc ngọc. Hoa hèo gì mà thấy chướng mắt thì anh ta cũng dẫm nát.


“ Tách “ một con dao găm mạ vàng bật ra khỏi cán. Phản chiếu thứ ánh sáng bàng bạc lên khuôn mặt hãi hùng của JungJo.


_Và tôi cũng thế. Chào nhé, cô em. Há !


Anh ta cười và đi về xe. Trong cả cuộc đời, có lẽ Jessica sẽ không bao giờ quên được cảm giác vừa nãy,. Cảm giác khi đứng trước một tử thần bằng xương bằng thịt.


…….

_Tôi cũng tưởng là Syun Sok là chủ mưu. Theo như những gì Dong Hae đã nói với Sung Min thì đúng là vậy phải không nào ? Cố tình “ nhiễu sóng “ hả ?

Jang Bô Kô nói. Đám đàn em đã đi hết rồi, giờ chỉ còn 2 người trên quốc lộ.


_Dong Hae cố tình để Sung Min nghĩ vậy mà. Trong bản proflle có vài cái không đúng lắm.Hắn là một thằng có tính ghen tị và thâm thù nhưng cũng không dám biểu lộ ra. Hắn chỉ là một thằng bỉ ổi và hèn nhát thôi.


Kyu đáp. Rồi chợt nhớ ra điều gì, anh nói thêm.


_Không đến casino đâu. Mai anh đến nhà tôi, cho anh ăn một bữa do Sung Min nấu. Okie ? À không...chúng ta đi dã ngoại luôn cho vui.


_Đồng ý liền. Mấy lâu nay cứ xoay xoay với công việc. Cũng chán quá.


_Uhm, Dừng xe đi, tôi đi bộ từ đây vào. À quên...nhớ là giữ mồm giữ mép, đừng có hé ra cái gì đấy.


_Tôi biết rồi mà. Cưng con thỏ của anh quá nhỉ ! * Mỉm chi *


_Chào.


_Chào. Hẹn gặp lại.


*************************************

Bà Lee hông đi qua đi lại trong phòng với vẻ nôn nóng hết sức. Bà cứ xoa xoa hai bàn tay vào nhau, thỉnh thoảng còn vỗ bồm bộp.

_Cô, đừng đi nữa mà, cháu chóng mặt quá.


Sung Min nhăn nhó.


_Nào nào. Minnie cưng, cô đang tính toán cho bữa tiệc ngoài trời của cô với mấy ông bà bạn trong hội yêu thú cưng vào ngày mai. Ôi...quản gia của cháu là một người tuyệt vời đấy, anh ta đã hẹn họ giùm cô. Thật là một món quà bất ngờ đấy Minnie.


Dong Hae bụm miệng cười, vờ chăm chú vào món bánh Pie táo nhưng không nuốt được miếng nào vì giờ đảm bảo mở miệng ra là...không ngậm lại nổi luôn.


_À vâng. Nhưng sao cô không hỏi Kyu xem anh ấy đã sắp xếp bữa tiệc cho cô như thế nào. Có thể anh ấy sọan sẵn một party chi tiết rồi cũng nên.


Sung Min đề nghị và lập tức nhận được một cái ôm muốn sụm bã chè.


_Ôi, đó lại là một ý kiến hay nữa cưng ơi !


- Ặc...vâng...ặc ặc....Sung Min giãy giụa thoát ra. May không tắt thở luôn.


_Vậy anh chàng quản gia đáng mến của chúng ta đâu rồi nhỉ ? Bà cô hỏi và đưa mắt nhìn quanh.


_Tôi đây thưa bà.


Kyu_đột ngột như từ trên trời rơi xuống đứng ngay sau cái ghế sofa mà Sung Min ngồi làm cả 3 giật mình. Dong Hae bị sặc trà ho khù khụ.


_À, cái...


_Một bản kế hoạch chi tiết đã có đủ. Tôi đã để sẵn trên phòng bà. Party ở biệt thự. Bắt đầu từ 7h sáng đến 5h chiều.


_Great ! Tôi sẽ phải chuẩn bị nhưng gì đây, ôi Pink...lên phòng nào.


Bà hôn con chó cái chụt rồi tất tả chạy lên lầu.

.............................................

_Ở lại ăn cơm tối không Dong Hae ? Kyu hỏi.


_Không, hôm nay thì không được rồi. Tôi chỉ đưa Sung Min về thôi. Còn giờ thì bye. Mai gặp nhé.


Dong Hae ngoắc cái áo và đứng dậy ra về. Lúc đi ngang qua Kyu, anh chàng nháy mắt một cái trông rõ đểu. Kyu lừ mắt cảnh cáo rồi tiễn Dong Hae ra tận cửa.


_Thay đồ nhanh nhỉ “ quản gia “ .


_Không hé ra điều gì đấy chứ ?


_Yên tâm, he he. Vào đi, con thỏ của anh đang đợi kỉa.


_Dong Hae. Kyu nạt.


_Hehehe.


Dong Hae cười vang rồi chạy vào xe, đi thẳng.

Kyu đóng cửa đi vào.

_Party gì thế Kyu ? Sung Min hỏi.


_Anh sắp xếp cho bà ấy. Gia nhân trong nhà cũng cáu lắm rồi. Phải chiều bà ấy tí rồi đầy đi thôi.


_Kyu này.


_Gì vậy ?


_ Jang Bô Kô gọi điện mời chúng ta ăn cơm. Anh có...


_À, anh cũng nhận được điện thoại. Nhưng anh bảo anh ta đến. Em nấu nhé. Chúng ta sẽ làm một bữa tiệc ngoài trời. Anh biết một nơi tuyệt lắm.


Khuôn mặt Sung Min sáng bừng lên. Cậu cười toe và gật đầu lia lịa. Rồi nắm tay Kyu nhảy vòng tròn quanh anh.


_Chịu liền, chịu liền. Sao hôm nay toàn chuyện vui thế này chứ. Vui quá là vui.


Kyu cảm thấy một luồng khí ấm áp tỏa ra từ Sung Min, bao lấy cả hai người. Đúng thế, cười nhìêu vào Sung Min. Phải cười thật nhiều, thật hạnh phúc, thật rạng rỡ. Có thể khiến em cười vui như vậy, anh cũng thấy mình thật hạnh phúc.


Đêm hôm đó, Sungmin cứ nằm ngọ ngoậy mãi không chị ngủ cho yên, chốc chốc lại mỉm cười một mình.Kyu giờ vờ không biết và giục Sungmin ngủ để mai còn đi chơi.Anh dám cá là cậu muốn nói cho anh biết nhưng cũng muốn giấu. Đúng là con thỏ ngốc đáng yêu.


********************************

_Cứ thế mà làm nhé !

Kyu dặn dò mấy gia nhân. Họ gật đầu và hí hửng toả ra làm việc. Sung Min đi từ trên lầu xuống, trông tươi tắn trong bộ đồ mùa thu màu xanh nhạt và cái mũ lưỡi trai muôn thủa của cậu. Qùa Kyu mua cho hồi bên Mỹ mà, giữ gìn cẩn thận phải biết, đi đâu cũng đem theo đội.


Pim ! Pim ! Pim !


Tiếng còi xe giục giã. Sung min nhảy cóc 3 bậc 1, loáng cái đã chạy ra cửa. Kyu sửa lại tóc Sung Min rồi khóac vai cậu cùng đi ra.

Tiếng còi xe giục giã. Sung min nhảy cóc 3 bậc 1, loáng cái đã chạy ra cửa. Kyu sửa lại tóc Sung Min rồi khóac vai cậu cùng đi ra.

_Chào.


Jang Bô kô cời kính ra, làm một động tác chào như quân đội.


_Mặc đồ như đi biển
Hawaii thế Bô Kô ? Màu mè hoa lá kinh dị.

Sung Min hỏi và cười vang. Kyu và Dong Hae cũng phụ họa theo.


_Đổi style mà. Tôi chán vest với đồ đóng thùng lắm rồi.


_Nhưng mặc kiều bình thường cũng được á, như Dong Hae kìa, hoặc như tôi với Kyu này.


_Xời, ai thèm đụng hàng với mấy người chứ. Thôi lên xe đi nào.


************************


_Địa điểm cắm trại của chúng ta là chỗ này. Kyu hướng dẫn cho Bô Kô rồi quay sang nói với Dong Hae.


_Mờ nhạc đi.


_Miracle. ( Sung Min hét lên ). Bài Miracle nhé.


_Ok. Start !


Dong Hae bấm nút và 4 người cùng hát theo. Bô Kô cho mui xe mở ra để gió thồi cho thêm độ “ phê “.


_WOAAA !!!!


Sung Min nhổm hẳn người lên.


_Tuyệt quá !


Dong Hae cũng đứng dậy.


_Life couldn’t get better, Yeah !


_Yah ! Yah ! Yah !


Sung Min gào lên đầy phấn khích.

_Cứ như bay lên luôn ấy !

_ Xe tôi mà. Xịn nó phải khác chứ. Bô Kô cũng gào to.


Bốp. Kyu cú một cái vào đầu Bô Kô.


_Lo mà lái xe đi, còn bon chen lại lao xuống mương bây giờ.


_Còn lâu, xem tài lụa của tôi nè !


Rétttt....vèo...Réttttt....Chiếc xe lụa 2 đường rõ “ cong “.


Bốp ! Bốp !


_Lái cho cẩn thận. Sung Min và Dong Hae cùng đánh vào đầu Bô Kô làm anh chàng la oai oái.


_Biểu diễn tí nghệ thuật đường phố thôi mà !


_Nghệ thuật cái đầu anh ấy. Vào bệnh viện băng trắng người lại ra tượng thạch cao bây giờ. Đấy mới là nghệ thuật đích thực á hả.


Sung Min hét vào tai Bô Kô.


_Hay nằm bẹp giữa đường cùng một đống lổn ngổn thành tranh trừu tượng cũng nên.


Dong Hae bổ sung làm cả 4 người cười lăn.


Đường đi tương đối xa nhưng mải vui đùa nên cả 4 đều thấy nó ngắn xíu xiu.


_Tóc cậu....há há há...


Bô Kô chỉ vào đầu Dong Hae cười vang.


_Cậu chả khác gì đâu. Cả Kyu nữa...rõ mỗi Sung Min là đội mũ nên không sao.


_Vuốt lại tí là được thôi mà. Nè...Nè...Nè...


Sung Min nói và dùng hai bàn tay “ cào “ lại tóc cho 3 người kia.


_Được rồi...oái đau Sung Min, giờ để xe đâu đây ?


Bô Kô nhìn quanh.


_Chỗ này là chỗ nào ế ?


_Một ngôi làng nhỏ. Không đào đâu ra bãi đỗ xe và gara nào đâu. Vào gửi tạm trong nhà nào đấy thôi.


Kyu nói và dẫn đầu. Dong Hae và Sung Mihn đi theo anh. Bô Kô cũng lái xe từ từ nối đuôi.


Mấy cái cửa sổ của những ngôi nhà trong ngôi làng nhỏ mở tung. Mấy bà nội trợ cứ tựa vào cửa và nhìn the những người khách lạ vừa đi vào. Mắt họ mở to còn miệng thì cứ há hốc.


Dừng lại trước một ngơi nhà có cái sân khá to, Kyu gõ cửa và đề ngị gửi nhờ xe. O6ng chủ nhà đồng ý sau khi nhận một tập tiền dày cui của anh đưa.


_Có siêu thị nào ở đây không ạ ?


Sung Min hỏi ông chủ nhà. Ông ta lắc đầu.


_Ở đây không có siêu thị, chỉ có chợ thôi. Đi bộ vài trăm mét nữa sẽ thấy.


“ Chỗ này cách thành phố 100km đấy Sung Min “, Kyu thì thầm.


_Vâng, cảm ơn ông.


Cả 4 người cầm theo túi đồ bạt để cắm trại đi về hướng chợ. Đi đến đâu cũng thấy người ta nhìn theo, nhất là mất tốp học sinh nữ đi học về và các mợ, các chị cũng đang đi chợ hay đi làm. Sung Min vừa d0i vừa lấy bút ghi ghi những thứ cần mua vào 1quyển sổ nhỏ, thành ra vấp mấy lần, và mỗi lần vấp, đồng lọat cả 3 người kia đều đưa tay ra đỡ trông rất buồn cười.


_Đây rồi, chợ đây rồi. Một chợ trời.


Kyu nói.


Sung Min liền xé tờ giấy cậu ghi chép hồi nãy làm đôi, đưa cho Bô Kô một mảnh.


_Anh và Dong Hae đi mua rau. Tôi và Kyu sẽ mua thịt và các thứ khác. Cứ mua như trong giấy ấy. Tiền cũng ghi luôn trong đó rồi. Gặp lại ở đây nhé.


*******************************

20p sau.

_Rẻ quá !


Sung Min thốt lên khi hai người cầm hai túi đồ to đùng trở về chỗ hẹn.


_Lại rất tươi ngon !

Tiếng Dong Hae ngay sau lưng Sung Min.

_Ôi mẹ ơi ! Nhiều quá !


_Xin lỗi, tôi không ngờ là rẻ thế, cứ lên list theo giá trong siêu thị.


_Không sao, thừa còn hơn thiếu.


Bô Kô nói và liếc 2 túi rau khủng bố.


_Các chị bán hàng còn nhiệt tình cho thêm một đống gì gì đây nữa này. À, khoai lang.


_Ha ha, chúng ta có thêm món nướng.


_Tôi mua cả rượu nữa, và nước ngọt. Bô Kô nháy mắt với Kyu và Dong Hae rồi cả 3 cùng phá lên cười.


Sung Min phùng má.


_Tôi cũng uống rượu, Kyu, em cũng uống được rượu, em lớn rồi, đủ tuổi rồi nhá.


_Không. Kyu đáp tỉnh bơ. Sung Min không được uống rượu.


_Kyu ~~~~~Sung Min giở giọng nhõng nhẽo.


_Không là không. Kyu lắc đầu rất cương quyết.


(A/N : Có vẻ như không có tác dụng rồi Minnie cưng. )


_Xí ...!!! Chờ đấy. * lẩm bẩm *


_Em nói gì đ1o ?


_Không có. Sung Min chối bay biến.


_Thôi đi nào, chúng ta gây chú ý quá rồi thì phải.


Dong Hae đề nghị khi ánh mắt cả chợ hướng về 4 ngừơi.


_Được, khu rừng đó gần đây thôi. Có một con suối nữa.


************************


_Có nấm nữa nè !


_Sung min, coi chừng nấm độc !


_Không phải nấm độc đâu, nó đâu có sặc sỡ đâu Kyu !


_Dong Hae, cà cậu nữa, đừng chủ quan vậy chứ. Chúng ta cũng đủ đồ ăn rôi mà.


_Cắm trại đi. Dong Hae cầm lấy dây thgừng này.


Bô Kô nó và quăng cho Dong Hae một đọan dây, loáng cái, một cái lều đã dựng xong, thêm 10p và cái thứ 2 cũng mọc ra trên mặt đất.


_Tốc độ quá. Sung Min thốt lên cảm phục.


_Nghề của ta mà hehe.


Jang Bô Kô vỗ ngực tự hào. Sung Min liền dọn bạt ra để chuẩn bị đồ ăn. Sẵn nước suối, cậu lấy luôn để rửa rau quả.


_Chém nghề thế !!!


Dong Hae nói khi thấy Sung Min múa con dao thoăn thoắt. Đám củ quả rau kia sau khi rửa sạch dưới suối giờ miếng nào miếng nấy trông vuông vức đến là ngon.


_Gia vị và bếp là đây.


Kyu nói to khi chở 1 đống bùng nhùng đến bằng...xe đạp.


_Ở đâu ra thế ? Dong Hae chỉ vào cái xe.


_Thuê trong làng. Chỗ này ôtô không vào được nhưng xe đạp thì vô tư. Sung Min lò nè, than nè, xiên nè. Dong Hae lấy đĩa nhựa và thức ăn ra đi.


_Sung Min tôi giúp cậu nướng thịt.


Bô Kô lăng xăng.


_Để đấy cho tôi, anh làm salat đi.


_OK ! OK !


Chỉ lát sau mùi thịt nướng đã thơm lừng. Mặt Sung Min đỏ bừng vì nóng, Kyu bỏ việc sắp xếp cóc ly cho Bô Kô, lạy lại lau mồ hôi và lấy...tờ báo quạt cho Sung Min.


_Nào nào cụng ly ! Dong Hae guơ cốc rượu của mình lên, Kyu và Bô Kô làm tương tự, chỉ có Sung Min là...


_Tại sao chỉ mình em phải uống nước ngọt chứ ?


_Vì đó là điều đương nhiên...3 cái miệng đồng thanh.


_Vô lí. Sung Min phản đối.


_Có lí. 3 cái miệng lại hợp xướng.


_Nè, người ta hơn 20 tuổi rồi nhớ !


_Cũng thế cả thôi. * lắc đầu *


_Yah ! bất công. Sung Min hét ầm lên.


_Miễn bàn. * phẩy tay *


_Đã thế....


Sung Min lườm 3 người kia cái cuối rồi nhanh như cắt chụp lấy cả chai rượu đưa lên miệng tu ừng ực.


Kyu chỉ có thể đơ ra vì sock. Bô Kô trợn mắt nhìn còn Dong Hae thì há hốc miệng.


_Ê...ê...ê...


Dong Hae là người tỉnh lại sớm nhất, cậu giằng lấy chai rượu từ tay Sung Min.


_Ực...hơ...hic...hơ...


_Hết...2/3 chai....( Kyu lắp bắp )....1 hơi....


_Rượu này...mạnh lắm đó. Bô Kô nhắc nhở.


_Sung Min à ? Dong Hae lay lay vai.


_Sung Min ? Kyu nắm tay.


_Có sao không ? Bơ Kô vỗ vào lưng.


_....No...no quá !!!


_Hửm ??? 6 cái tai dỏng lên.


_Tròn căng cả bụng rồi, ư...ư...Sung Min xoa xoa bụng nhăn nhó.

_Không thấy chóng mặt chứ? Dong Hae quơ quơ tay trước mặt Sung Min.

_Không. Cậu đáp.


_Không thấy buồn nôn hả ? Bô Kô hỏi, tay cầm sẵn...cái chậu.


_Không có. Sung Min vẫn tỉnh bơ.


_Đau đầu ? Nóng mặt ? Lâng lâng ? Kyu...sờ lung tung kiểm tra.


_Đâu có, em bình thường mà. Chỉ cay miệng thôi. * lè lưỡi *


_Oh my god ! Chúng ta có một tiên tửu rồi !


Bô Kô trầm trồ.


_Nhưng uống kiểu đó...lần sau cấm nghe chưa.


Kyu đưa cậu một xiên thịt nướng và mấy lát sandwich.


_Ăn đi. Kẻo đau bụng.


_Vâng. Mọi người cung ăn đi.


Sung Min vui vẻ nói và ngoạm 1 miếng bánh lớn.


Dong Hae với Bô Kô thi ăn xúc xích và kết quả là Bô Kô thắng. Kyu vừa ăn thịt vừa liếc canh chừng Sung Min nhưng thấy cậu vẫn bình thường nên cũng yên tâm pha trò với 2 người kia. Tóm lại là một bữa tiệc cực vui vẻ.


Bữa tiệc đi được 2/3 chặng đường, đến khâu tráng miệng bằng hoa quả và bánh ngọt thì...


Tiếng lao xao, cãi nhau, đâu như xen lẫn cả tiếng chửi tục vang lên làm cả 4 người phải chú ý.


_Shit. Chúng mày câm đi. Cuốc bộ có vài chục mét mà nhặng xị.


_Đúng al2 tiếng chửi tục rồi. Kyu cau mày.

_Damn. Xách theo cái đống đồ này không mệt à !

Thêm một lần nữa. Dong Hae đứng hẳn dậy. Một tóan người cả nam lẫn nữ đang đi về phía nhóm Sung Min.
Nam nữ gì cũng nhìn ăn chơi hầm hố cả. Tóc thì xannh đỏ tím vàng, quần áo thì te tua, xích với vòng lủng lẳng, ngôn ngữ thì lịch sự đừng hỏi luôn.

_Oé, có người chiếm chỗ rồi kìa tụi mày.


1 đứa con gái chỉ tay về liều Sung Min.


_Cái này cũng có trong lịch trình hả mày ?


_Câm đi. Ai biết chứ.


*chí chóe * chí chóe* chí chóe *


Kyu rút điện thoại ra, nhanh chóng bấm số.


_Tôi đây, ông Shim, không phải tôi đã nói là thuê nguyên khu này cả ngày sao...ông nói hay nhỉ, thế 10 cô cậu đang đứng trước mặt tôi đây là kiểm lâm chắc. Không có nhầm lẫn gì cả...ông đến đây mà giải quyết đi.


_Đang vui thì...mất cả hứng.


Bô Kô càu nhàu.


_Kệ thiên hạ đi.


Sung Min ói, giọng hơi là lạ, nghe...lơ lửng thế nào...nhưng cả 3 người kia đều bị tiếng nói khác làm phân tâm.


_Này, đi chồ khác cho tụi này nhờ đê !


Một thằng con trai tiến đến trước mặt Bô Kô.


_Cụ Khốt, cụ ở thời nào mà còn mặc cái thể lọai này ?


Bôn kia bật cười ha hả.


_Chỗ này tôi đã thuê rồi. Mấy cô cậu cảm phiền dời gót.


Kyu nói lạnh lùng.


_Đùa cũng mức độ thôi ông anh. Tụi này mất công đến đây, nói đi là đi chắc.


Một thằng nhái theo.


_Phải không tụi mày ?


_Đúng ! đúng !


_Ư...ư...ư...


Tiếng Sung Min càng lúc càng kì cục. Kyu dời sự chú ý của anh tử cái đám lông bông kia về phía Sung Min.


_Sung Min à, em làm sao thế ?


_Ư...ư...ư...


Sung Min ngồi mà hết nghiêng trái rồi lại nghiêng phải đổ trước đổ sau tùm lum.


_Say rồi ! Ôi mẹ ơi...có cái thể loại say sau gần 40p uống như thế này hả trời. Dong Hae giúp Kyu đỡ Sung min ngồi vững.


_Ư...ư...ư...nóng...nóng quá !


Sung Min lè nhè, điưa tay giật cổ áo ra.


_Đưa cậu ấy vào lều đã.


Dong Hae nói. Kyu vội bế Sung Min vào ngay để chăm sóc.


Trong lúc đó, bên ngoài lều.


_Tôi không muốn làm 2 bên mất vui, chúng tôi đã đến trước nên chỗ này là của chúng tôi. Các cô các cậu hãy lại đằng xa kia hoặc rời hẳn khỏi đây đi.


_Ê...đùa...được chỗ này là đẹp nhất, gần suối. mấy người đến trước vậy chơi đủ rồi đó, té đi cho bọn này làm việc.


Cáu rồi à nha.


_Biến đi chỗ khác. Đến sau còn già mồm.


Bô Kô quát ầm lên.


_Cụ Khốt đừng mơ. Bọn này ở đây đấy, muốn gì nào ? Đánh lộn hả. HÁHÁHÁ.


Một đứa con gái nói và cả lũ kia gào lên phụ họa.


Bỗng Bô Kô nở một nụ cười...bệnh hoạn. Dong Hae thấy vậy vội lui ra sau, thằng cha kia mỗi lần ncười kiểu đó là có chuyện “ hay ho “ xảy ra. (....Có lần gã đã đánh cho 5 thằng phải nhập viện sau nụ cười ấy. Cũng có lần khác phá tan tành một tiệm rượu có thuốc lắc cũng after sờ mai này ).


_Chúng mày hả, anh đang ở làng Mokok, cách Seoul 150km. Không, đi mất 40p lận, đường vòng vèo lắm. Sang chỗ lão già lấy cục sắt đó đem đến đây. Nhanh nhé, cho mày 20p.

Liến thoắng một hồi vào điện thoại. Anh chàng ngó chừng Kyu đang vật lộn với Sung Min say mèm trong liều rồi chạy sang nói với Dong Hae.

_Câu giờ đi. Cho ngừơi đến đón “ anh chị “ kia, sau đó...hehe. hiểu chứ ?


_Được.


Dong Hae...nở một nụ cười bệnh hoạn không kém. Anh đi thẳng đến trước nhóm thanh niên, liếc mắt với các cô, nở một nụ cười chuyên nghiệp.


_Các cậu từ đâu đến đây ?


_Từ
Seoul chứ đâu. Một đứa con gái lanh chanh.

_Ngọai thành ?


_Không, vùng rìa, nhưng vẫn là nội thành.


_Đại học hả ?


_Không, bọn này học 12. Đang dã ngoại năm cuối.


_À, ra thế.


_Anh hòi làm gì ? 1 thằng con trai nhăn mặt.


_Câm mày.( một đứa con gái gắt ), anh đẹp trai, anh tên gì ?


_Huh? Tên xấu lắm. Nói ra sợ em cười.


*********************************

Nào Sung Min, nằm yên đi. Kyu cố giữ chặt Sung Min.

_Nóng quá ! Nóng chết mất ! Nước, nước ! Nước !


_Nằm yên đây, anh xuống suối lấy. Nằm yên.


Kyu chạy ra ngoài, tức tốc lấy một cái chai và phi ngay xuống suối.Trời ạ, xỉn thật rồi, say tít rồi, có biết trời trănmg gì nữa đâu.


Lấy được nước xing, anh chạy ngay lên lều. Nhưng đến nơi chỉ thấy có...cái mũ nằm đó, còn người thì...


_Dong Hae ! Bô Kô,lại đây !


Kyu gào lên, lí trí bắt đầu tiến đến ranh giới kiểm soát được.


Kyu gào lên, lí trí bắt đầu tiến đến ranh giới kiểm soát được.


_Sung Min đâu ?


_Ai biết, anh chăm sóc mà.


Dong Hae ngơ ngác.


_Sung Min đòi nước nên tôi xuống đó lấy. Mới có khoảng 30s,...


Kyu hốt hoảng nhìn về phía rừng cây.


_Ôi không...chẳng lẽ cậu ấy đi vào đó. Say khướt rồi mà đi vào đó thì...


_Tản ra đi tìm đi.( Dong Hae hô to). Cả mấy cô cậu nữa, cũng tìm giùm đi.


Đám học sinh lơ ngơ tại chỗ, thái độ của Boko và Donghae thay đổi cá roẹt, không còn đùa cợt như lúc nãy nữa…


_Vào trong làng nhờ thêm người được không ?


Bô Kô nói, Kyu gật đầu, mắt anh tối sầm, 2 mày nhíu lại.


Đám người chia nhỏ thành nhóm 3 người một, tản ra tìm kiếm.


_Sung Min ! Kyu gọi to, lònh anh nóng như có lửa đốt, sơ suất quá, ngu quá, chủ quan quá,lần này trăm phần trăm là tại anh rổi.


tại sao anh không nhờ người khác coi sóc Sungmin trong lúc đi, tại sao anh lại đẻ Sungmin một mình, tại sao anh lại ngu ngốc như thế…


Anh căng mắt ra nhìn, tập trung mọi giác quan để tìm kiếm. Bên trong rừng cây ánh nắng bị tán lá che khuất nên hơi tối, việc tìm kíêm càng khó khăn.


Gần một tiếng sau, vẫn không có gì khả quan hơn. Cả đám quay lại chỗ ban đầu vời vẻ mặt lo âu và lúng túng. Tất cả về làng tìm thêm cứu trợ.


1 cái máy bay trực thăng chờ sẵn ở đó, ngay cổng làng.


_Em chào anh ! Em chào anh !


3 ngươi cúi gập trước Dong Hae, Bô Kô và Kyu Hyun.


Người làng vây tròn quanh mấy người. Các bạn học sinh sành điệu ngó cái máy bay muốn rơi tròng mắt.


_Vào trong rừng là sóng điện thoại bị nhiễu. Không gọi cho Sung min được. Khỉ thật (Bô Kô làu bàu tức tối ). Mà có gọi cậu ấy cũng có biết gì đâu mà nghe.


_Tìm người thông thạo về khu rừng một chút. Sung Min say vậy không đi xa được đâu. Khéo lăn đùng ra đâu đó ngủ cũng nên.


Dong Hae nói, liếc sang Kyu.


Khuôn mặt Kyu lúc này thật đáng sợ. Qúa đáng sợ.Dám chắc ai đụng vào bây giờ nát như cám…


_Lập tức tìm người, thuê người và tìm kiếm lại lần nữa. Phải tìm cho ra càng nhanh càng tốt. Nếu cần, san bằng tất cả cũng phải kiếm cho ra Sung Min.


Kyu nói và dẫn đầu đoàn người quay lại rừng. Anh bước gấp gáp, vội vàng làm người đi sau theo mệt nghỉ.


Chợt nhớ ra một điều, Kyu quay lại hỏi.


_Có ai biết dòng suối này rõ không ?


_Có tôi.


Một bác trung niên đáp.


_Phiền bác dẫn đường, chúng ta sẽ men theo nó để tìm. Các tốp khác tiếp tục tìm trong rừng.


**************************************

_Đá trơn nên mọi người hãy cẩn thận. Này cậu Kyu kia...này...

Ngừơi dẫn đường ho to, nhưng Kyu cứ cắm cúi bước làm cả đoàn phải theo mệt nghỉ.NHiều người phát cáu nhưng không ai dám nói gì vì chỉ cần cằn nhằn một chút thôi, sẽ nhận được cái lườm xém da từ kẻ mà ai cũng biết là ai đấy.


Phạch...phạch...phạch...


Tiếng trực thăng lượn vòng trên đầu. Bọn đàn em của Bô Kô khá thật. Kyu nghĩ thầm, từ trên trực thăng tầm quan sát cũng tốt.


_Thấy rồi ! Có ai kia kìa !


Một tiếng người gào lên làm cả đoàn xôn xao.


_Nhìn ra giữa dòng ấy. Đầu kia.


Một cánh tay chỉ về phía xa xa, ngay giữa dòng suối, nước chảy xiết, có một tảng đá lớn. Trên tảng đá ấy...không ai khác...là...


_Sung Min !


Kyu hét to, nhào ra.


_Gĩư cậu ta lại. Đồ điên, muốn chết à, không thấy nước chảy mạnh sao ?


Tiếng người đưa đường quát tháo giận dữ. Lập tức bốn người xông vào giữ Kyu lại mặc anh la hét.


_Làm sao cậu ấy ra được đó ? Dong Hae từ đâu chạy lại, ngạc nhiên hỏi.


_Tôi không biết. Kêu trực thăng của các cậu lại đây đi.


*************************************

_Sao cậu ta lại có thể ra được đó chứ ?

Câu hỏi này được đặt ra lần nữa nhưng không ai trả lời.


Kyu ôm chặt Sung Min trong vòng tay. Khuôn mặt anh nhẹ nhõm hơn hẳn.Anh vuốt ve hai má bầu bĩnh, ửng đỏ của Sung Min.Cậu ngủ say thiêm thiếp, cuộn người trong lòng anh như chú mèo nhỏ.


_Thật là một phen hú vía. Bô Kô vuốt ngực.


_Cũng tại tôi quá sơ suất. Kyu nói, siết mạnh vòng tay hơn. Tim anh đập mạnh, thật là may, lỡ có chuyện gì...Sung Min ngủ mà lăn một cái thôi là...


_Con suối này chỗ lồi chỗ lõm đáy, nước chảy mạnh nên độ xói và xoáy sâu. Cậu ta đã đi đúng đọan cạn có đá. Xem nứơc chỉ ướt đến đầu gồi kìa,. Thật là một sự may mắn ngoài sức tưởng tượng.


Kyu nhắm chặt mắt, không dám nghĩ thêm.


_Được rồi, cảm ơn các bác đã giúp bọn cháu. Cháu sẽ mua hết số hàng của các bác ngày hôm nay.


Dong Hae nói và cúi đầu chào mấy người đàn ông. Họ mỉm cười hài lòng.


_Lên trực thăng về thôi. Bô Kô đề nghị.


_Ừ. Đi nào.

Kyu bế Sung Min lên rồi...tiếp tục ôm chặt cậu. Suýt nữa thì...Anh hơi ghé đầu xuống, lắng nghe tiếng thở đều đều của Sung Min.

_Anh xin lỗi nhé, Sung Min !


Kyu thì thầm và hôn nhẹ lên môi Sung Min.


*****************************

_Sao rồi thưa cậu ?

Vừa về đến nhà, Kyu đã bị đám gia nhân vậy quanh.


_Không sao, ổn rồi. Còn mọi người thì ...


_Tất cả đều mĩ mãn. Chúng tôi đang dọn dẹp hậu trường. Hê hê...


Bà Soo hí hửng khua tay múa chân.


Kyu ngồi xuống ghế sofa, để Sung Min gác đầu lên đùi mình.


_Như cậu nói, chúng tôi dọn tiệc ngoài sân. Đến giờ thì khách của bà ấy đến mang theo cơ mang nào là chó vời mèo, cả thỏ và chim cũng có. Rồi thì tôi trộn thuốc cho mấ con becgie ăn, háhá, con Pink được dịp chạy mém chết. Bà Lee cũng đuổi theo để cứu con chó cái dễ thương của bà ấy. Háhá, vui phải biết, cứ gọi là náo loạn. Mấy con mèo nhửi thấy mùi xúc xích và cá rán là bò theo ngay, ra đến hồ bơi bọn tôi ném hết xuống, chúng không biết cũng lao theo dẫm lên dầu trơn và trượt thẳng xuống hồ. Háhá....


Yoona ngừng cười, tiếp tục nói thay bà Soo.


_Mấy ông bà kia lúng ta lúng túng khi đám thú vật bị kích động cũng làm loạn lênh trong lồng. Thế là chúng tôi mới xài đến máy con chuột máy của cậu. Ôi làng nước ơi, vui đừng hỏi. Con becgie của ông bụng phệ nào đó cứ táp táp rồi táp luôn vào đuôi của nó, kêu ăng ẳng. Ổng lại giữ nó cũng bị nó táp cho rách quân. Háhá...Bọn mèo đuôi theo hăng nhất ấy, rồi đâm, cào loạn xì ngầu. Bật mày ghi âm cho chạy mấy tiếng quéc quéc của chim ưng là nguyên đám vành khuyên với họa mi đâp cánh tung toé rụng hết cả lông.


_Ối giời, bà Lee giờ đang khóc hưng hức trên nhà kìa. Đáng đời con Pink, nó bị con becgie nào đó...đè..háháhá...


Yoona nói cực hả hê, chắc mấy bình hoa vỡ, lọ sứ, sàn nhà vẫn còn ám ánh chị ấy ghê lắm.


_Dù là hơi...ác nhưng tối này làm nốt phát cuối cho xong. Sẵn đặt vé máy bay chưa anh Tae ?


_Vâng, rồi cậu chủ ạ.

_Tốt. Tôi đưa Sung Min sang nhà Dong Hae gửi đã. Gặp lại mọi người sau.

******************************************

Biệt thự nhà họ Jo ( cụ thể là của Jo Kyu Hyun và Lee Sung Min ) đêm hôm đó...

Sau một buổi chiều ngổi khóc đến sưng cả mắt, bà Lee ăn ngót đến 3 tô cháo gà thơm phức và đi ngủ. Phải nói là bà ngủ rất ngon, căn bản do mệt quá, nhưng giấc ngủ của bà lại bị gían đoạn...


Bời một vài thứ...không bình thường.


Kinh cong...Kinh cong...Kinh cong...Kinh cong...


2h sáng...


Cái đồng hồ ở phòng khách bỗng dưng điểm chuông làm bà giật mình thức giất. Theo như quản gia đã nói với bà thì người ta đã tháo chuông của nó để khỏi ồn ào. Vậy mà sao hôm nay lại...


Đèn phụt tắt.


Mất điện chăng ?


Biệt thự im ắng quá. Im đến đáng sợ !


Vội vã ôm con Pink vào lòng, bà mò mẫm trong bóng tối và dùng ánh sáng yếu ớt của cái điện thoại để mò đường ra ngoài.


Cong.


_Ai ?


Bà thét lên và quay phắt ngừơi lại, tim đập thình thịch và mắt căng lên để nhìn vào bóng tối...nhưng hành lang trống trơn.


_Minnie, Minnie à, dậy đi cháu...nhà mình có trộm thì phải. Bà đập cửa phòng Sung Min, nhưng không có tiếng ai trả lời.


Vụt.


Một cái bóng lướt qua và...biến mất.


_Người...người đâu...người đâu...


Bà Lee-hồng thét lên và chạy thẳng về phòng khóa cửa lại.


Vài tiếng khúc khích vang lên ngoài hành lang...và...cửa sổ.


Đèn chớp chớp vài cái rồi tắt ngúm, khói mù dâng lên ngoài cửa sổ cùng một thứ ánh sáng xanh nhạt mờ ảo, nó tràn vào cả phòng bà...


Trong phút chốc, bà lịm đi.


_Cậu chủ à, bà ấy ngủ rồi thì phải.


_Tất nhịên, hít phải cái đó đảm bảo một giấc tới sáng.


_Cậu chủ có chắc trò “ doạ ma “ này có tác dụng không ?


_Có hay không thì chờ ngày mai sẽ rõ. Đi sửa lại cái đồng hồ và đóng cầu dao điện đi.


_Tôi biết rồi.


******************

Bonus thêm một chút. Sung Min đang ngủ ngon lành tại nhà Lee Dong Hae, khỏi phải chú giải thêm, 2 anh em nhà này thi nhau chụp ảnhcậu...để bán. Ảnh ngủ mà, hàng hiếm là hàng quý. Có giá lắm.

******************

Bà Lee đón chào ngày mới bằng một khuôn mặt...không được tươi tỉnh lắm. Bà rửa mặt và tự hỏi tối qua là mơ hay thực.

_Chào buổi sáng bà chủ.


Kyu Hyun mặt mày tươi tỉnh tiến lên.


_Tối qua ngủ ngon quá. Mà này...


Bà Soo làm bếp vươn vai đứng nói chuyện cùng anh làm vườn. Hai người cứ thì thà thì thầm cái gì đó thật đáng nghi...làm bà tò mò quá.


_Tối qua lại có tiếng chuông, chắc “bọn họ” lại về.


_Ừ, biệt thự bị xáo trộn mà, “ bọn họ “ nóng tính lắm.


_Người ta nói người chết rất thích đồ đạc của họ được giữ nguyên vẹn đấy.


_Ừ, thì đúng thế mà.

_Cái biệt thự này...haizzz...khéo “họ” về nữa cũng nên. Tối nay chả biết thế nào...

Kyu mỉm cười nhìn bà Lee-hồng phi thẳng lên tầng hai, chạy vào phòng ôm con Pink run cầm cập.


**********************

_Về rồi sao. Tối qua em ngủ ngon chứ ?

_Nhức...nhức đầu...quá ! Sung Min lảo đảo bước xuống xe.


_Lần sau thì chừa rượu ra nhé.


Kyu ghé lưng cõng Sung Min vào nhà, cậu gục vào vai anh, lơ mơ ngủ tiếp, nhưng chợt nhớ ra, liền bật dậy.


_Mẹ gọi điện, bảo Kyu qua Trung Quốc vào tuần sau. Mẹ sẽ về Hàn trong 3 ngày nữa.


_Có chuyện gì à ?


_Không, công việc thôi. Ây da...đầu...quay quay...


_Ngủ thêm một lát nữa đi. Tối nay có phim hay lắm, tỉnh táo thì xem mới thích.


_Phim hay ???


_Ngủ đi bé con.


Kyu đáp chăn cho Sung Min và xoa xoa lưng cho cậu ngủ. Sung Min nhích người kê đầu lên đùi anh, lát sau đã ngủ khò.

***************************
Bữa tối diễn ra thật bình thường. Vô cùng bình thường nếu như một bức tranh trong phòng ăn không đột ngột rơi xuống làm vỡ luôn hai cái lọ. Sau đó thì mấy người làm cứ thì thà thì thầm với nhau y như ban sáng.

10h đêm.


Có tiếng sấm rền và gió thổi mạnh từng cơn.


Một lúc sau, nước quật ran rát bên cửa sổ. Cơn mưa đến bất chợt sao mà to khủng khiếp. Sấm sét đùng đùng inh hết cả tai. Lẫn trong tiếng mưa, như có tiếng người cười khúc khích.

...................................

_Cậu chủ, gần hết nước rồi.


_Mở vòi bơm đi, Tae Yang, tăng thêm volume tí nữa đi. Sung Min, em điều chỉnh ánh sáng cẩn thận một chút. Phun nước mạnh vào. Chị Soo à, coi chừng mấy cái quạt gió làm hỏng hết vừơn hoa, chỉnh về phía rừng cây...đúng thế.


Kyu_miệng chỉ đạo liên hồi, còn những người khác vừa làm vừa cười thích thú.


Chờ cho đúng 12h, anh bấm công tắt.


Đèn trong nhà lại tắt hết, cái đồng hồ lại gõ bong bong trong tiếng sấm rền.


Con Pink sủa loạn cả lên, còn bà chủ nó...run lập cập trong cái chăn trùm kín mít. Bà không dám bước chân ra khỏi phòng, và định gọi điện cho Sung Min qua cho bớt sợ nhưng trong bữa tối anh chàng quản gia đã nói Sung Min bị mất ngủ nên tối nay phải uống thuốc an thần để ngủ cho ngon.


Có tiếng thì thầm...


Tiếng chuông đồng hồ...


Tiếng người cười nói...


Và mất điện nữa...


*********************

_Tối qua ngủ ngon quá !

Sung Min vươn vailàm vài động tác thể dục cơ bản. Thực ra thì cậu cũng đang hơi bị buồn ngủ nhưng phải cố mà diễn theo kịch bản của Kyu. Nghe anh nó ba ngày nữa mẹ sẽ về, thật là đáng lo.


_Chào cháu Minnie.


Bà Lee-hồng bước ra. Nhan sắc tụt dốc thảm hại. Hai mắt thâm quầng, đầu tóc rối bù và môi nhợt nhạt. Qủa thật, Sung Min cũng có chút ăn năn, có lẽ hơi quá tay chăng.


_Cô không khỏe ạ ?


_À..ừ thì...


_Không được rồi. Chắc khí hậu không được tốt phải không cô. A...đúng, mùa này trên đảo JeJu đang có lễ hội. Hay cháu đặt cho cô 1 vé để đi nghỉ ngơi thư giãn nhé.


_Cái này...


_A, cô đừng ngại. Chúng ta là ruột thịt mà, tất nhiên cháu phải lo cho cô rồi. Nếu tuần sau được nghỉ cháu cũng sẽ đến đó.


_Ơ...


_Được rồi. Cô dùng bữa sáng đi. Cháu sẽ nói với quản gia sắp xếp hành lí cho cô.


Và Sung Min chạy biến đi trước khi bà cô kịp nói thêm lời nào. Trong bếp, càc gia nhân ôm nhau nhảy tưng tưng ăn mừng.

.................................................. ...

_Cô đi cẩn thận.


_Chúc bà một chuyến đi vui vẻ.


* vẫy tay, vẫy tay *


Cái xe khuất bóng, ai nấy nhe răng ra cười. Sung Min nhảy lên lưng Kyu bắt anh cõng vào nhà, nhõng nhẽo đòi ăn sáng. Kyu nghịch ngợm giả vờ ngã làm cậu hét toáng lên và khi biết mình bị lừa thì ra sức mà cù vào nách Kyu. Hậu quả là...anh buông tay làm cậu rớt cái “bịch “ xuống đất rõ kêu. Mấy người làm được phen cười vỡ bụng. Sung Min nhăn nhó đứng dậy rồi rượt Kyu chạy vòng vòng quanh vườn, rượt mãi không được cậu vấp ngã lăn quay, Kyu còn tưởng cậu giả vờ, đến khi trhấy mếo máo rồi mới vội vã chạy lại dỗ dành. Tuy nhiên, Sung Min không phải tay vừa, bỏ qua cái chân đau cậu chồm lên vật anh xuống và định xử phạt anh, nhưng Kyư nhanh tay chống được và lật cậu xuống. Hai người cứ lật qua lật lại lăn tròn trên mặt cỏ. Tiếng cười vang lên giòn tan.


_Này...thử cái này xem còn quậy được nữa không.


Bằng một thế võ Judo, Kyu khóa cứng tay Sung Min lại và ngồi lên lưng cậu. Sung Min giãy hai chân đành đạch và la ỏm tỏi trong tràng cừơi không thể dứt của Kyu và người hầu trong nhà.


Mải chơi đùa, không ai nghe thấy tiếng xe tiến vào cổng.


Bịch. Cái vali màu hồng rơi xuống đất. Chủ nhân của nó thì mắt thộn ra như muốn rơi tròng, nhìn thằng cháu cưng quý đang ngồi trong lòng “ chàng quản gia “ mà giận dỗi, nũng nịu. Và khi hai cái nhẫn đeo trên ngón áp út của hai người đập vào mắt bà thì trời đất dừng như chao đảo và tối sầm lại.


_Minn...Minnie !!!!


Bà gào lên, quăng cả con Pink qua một bên và xông tới...


Kyu giật mình, phải nói là tất cả đều giật mình. Và khi anh vừa kịp nhận ra đó là bà cô của Sung Min thì khoảng cách giữa hai người đã đủ để bà vung tay tặng anh một cái tát.


Bốp ! năm ngón tay vừa gọn trên cái mà bầu bĩnh.


Sung Min ngã dúi trong tiếng la của Kyu. Cậu đã hứng trọn cái tát khi lao lại che cho anh.


_Sung Min...Sung Min à...


Kyu ôm cậu vào lòng, xoa xoa vết tát. Chắc chắn là rất đau rồi, hằn rõ vết cả bàn tay. Thật kinh khủng.


_Không...ta không...Minnie à...ta...


_Không được đánh anh ấy. Không được đánh Kyu Hyun của cháu.


Sung Min nói rõ ràng từng tiếng, dù đầu đau váng và mắt toé loé đom đóm. Cậu loạng choạng đứng dậy chắn trước mặt bà Lee-hồng, khóe miệng bị rách và chảy máu nhưng cậu không thèm quan tâm.


_Đây là người cháu yêu thương nhất, không ai được phép làm tổn thương anh ấy.


Bà Lee sững người, há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại ngậm lại. Sau cùng, bà chỉ vào mặt Kyu.


_Chuyện này...hóa ra tất cả chì là lừa bịp. Thật tồi tệ, là hắn đã bày ra tất cả những trò đó đúng không. Ta biết ngay mà....Minnie, cháu lại đây, chúng ta sẽ về Mĩ. Thật điên rồ, cháu đang bị lừa gạt...tồi tệ...ta sẽ gọi cảnh sát, ta có những người bạn.


Bà định túm tay Sung Min nhưng một bàn tay khác đã nắm lấy tay cậu.


_Đáng lẽ nên để anh chịu cái tát đó. Ngốc lắm.


Kyu để cậu dựa vào vai mình. Anh nhìn thẳng vào mắt bà Lee, có lẽ thời điểm để lật ngửa ván bài là đây.


_Cháu thật sự xin lỗi vì nhữnng ngày vừa qua đã lừa dối cô. Đây là lỗi của cháu, cháu không có gì để biện minh. Nhưng thưa cô, trong tình cảm của cháu dành cho Sung Min, nếu có một chút dối trá nào thì cháu thề rằng cháu sẽ vỡ tim mà chết ngay tại đây, sẽ bị cả thế giới này phỉ nhổ cho đến chết. Không phải ngẫu nhiên mà ngày xưa cháu làm qủan gia cho Sung Min, cháu đã yêu Sung Min từ lần đầu gặp mặt, cháu đã làm mọi cách để có em ấy và chúng cháu đã mất 5 năm để có thể cùng mang cặp nhẫn này. Tình cảm này là thật, đôi nhẫn cưới này cũng là thật. Cháu sẽ không để ai mang Sung Min của cháu đi, cho dù có là thượng đế thì cháu cũng không cho phép.


Anh sioết mạnh vòng tay quanh người Sunhg Min. Bà Lee-hồng như bị tạt cho một xô nước đá. Cơn nóng giận của bà như tăng cấp theo từng giây từng phút. Bà bị lừa, và có đứa dám cướp đi đứa cháu mà bà yêu thương nhất. Giỡn..giỡn mặt...


_Vậy thì ta giết mi, để coi mi cướp Minnie của ta bằng cách nào khi chết rồi, hỗn xược.


Bà gầm lên và lao đến.


Kyu đẩy Sung Min ra sau cho người hầu giữ cậu, anh không tránh cũng không chống đỡ, anh sẽ để bà ấy tút giận.


_Cô mà làm Kyu bị thương cháu sẽ hận cô suốt đời !!

******************************************
_Cô mà làm Kyu bị thương cháu sẽ hận cô suốt đời !!!

Khựng. Bà Lee như bị nhấn nút pause sau câu nói của Sung Min. Đầu óc bà lùng bùng, cảm xúc cứ đan xen xáo trộn trong não làm bà muốn nổ tung ra.


_Cháu...cháu...cháu nói gì ? Minnie, cô chỉ muốn tốt cho cháu, sao cháu lại có thể kết hôn với...Cháu sẽ à không cháu nên lấy một cô gái xinh xắn nào và sinh ra một đứa trẻ xinh xắn.

_Không. Cháu chỉ kết hôn với người cháu yêu và yêu cháu. Vậy là quá đủ rồi. Ở bên Kyu, cháu luôn luôn hạnh phúc.

Lời nói mạnh mẽ của Sung Min khiến bà Lee cứng lưỡi. Sock..bà vẫn quá sock...Minnie bé bỏng của bà...Minnie đáng yêu của bà đang cãi lại bà chỉ vì một thằng con trai xa lạ (=.=!). Bà không thể chấp nhận được.

_Em họ, vậy là đủ rồi đấy.

Ông Lee xuất hiện thình lình như từ dưới đất chui lên, đi cùng ông là....

_Kyuminnie !

Sung Min reo lên khi một thằng bé 4 tuổi bụ bẫm chạy lại ôm lấy chân cậu, bi bô nói cười.

_Umma...Umma..Kyuminnie nhớ umma quá. Appa...Appa...con nhớ appa quá !

_Umma cũng nhớ con Kyuminnie à.

Cậu bế thằng bé lên và nựng nựng má nó.Thằng bé tít mắt cười, nhưng khi nó nhìn Sungmin thật kĩ,thì nó gào lên.
_Umma...chảy máu, đi bác sĩ. Appa ơi, gọi bác sĩ.

Thằng bé lau vết máu ở miệng Sung Min, phùng mồm thổi phù phù làm bắn hết nước bọt cả lên mặt cậu.

_Được rồi, umma không sao đâu. Kyuminnie qua appa bế nào.

Kyu đỡ lấy thằng bé, Sung Min vừa bị choáng, anh không muốn cậu mệt thêm. Anh xót xa nhìn vết bầm trên má và vết rách ở khóe miệng Sung Min. Anh nói dứt khoát.

_Con sẽ đưa Sung Min đi băng thuốc. Con xin phép nói chuyện với bố và cô sau. Chúng ta đi nào.

Ông Lee gật đầu và khoát khoát tay. Chờ cho anh và Sung Min đi hẳn, ông quay sang bà Lee lúc này đang ngơ ngác. Nói hết sức nghiêm túc.

_Vào phòng khách, chúng ta cần nói chuyện.

******************
_Chườm đá lạnh vào, nếu không sẽ bị sưng mất.

Kyu chườm bịch nước đá lên má Sung Min, Kyuminie thì xoa xoa lưng Sung Min không ngừng (A/N : má em đau ở mặt em ơi !), nó bắt chước nhăn trán như Kyu, còn dỗ dành.

_Umma ngoan đừng khóc, con thương nhá...nào...nào...

Sung Min không thể không bật cười trước câu nói này của nó. Cậu định ôm Kyuminnie nhưng một vòng tay ôm ngang người cậu, chặt cứng.

_Anh xin lỗi.

Kyu gục đầu vào vai Sung Min, vai anh run lên, ruột gan như bị ai xé ra...đau nhói...

_Em không sao mà Kyu.

Sung Min đặt tay mình lên tay Kyu, cậu dụi dụi đầu mình vào đầu anh. Kyuminnie ngơ ngác.

_Appa cũng đau ạ ?

_Không. Kyuminnie ngoan lắm. Kyu xoa đầu thằng bé.

Sung Min có thể nhìn thấy mặt Kyu hơi đỏ lên. Không nói không rằng, cậu đặt lên môi anh một nụ hôn thật nhẹ nhàng làm anh cũng bất ngờ.

_Errr...con đi uống nước.
Kyuminnie chạy biến ra ngoài và đóng cửa lại.

Cả Sung Min và Kyu nhìn theo cái bóng chạy lạch bạch như vịt của con mình rồi cùng bật cười.

_Lần sau không được làm như thế nữa. Nhìn em bị thương anh không chịu nổi.

Đôi mắt nâu của Sung Min như phát ra những tia sáng lấp lánh. Cậu nhìn th8ảng vào mắt anh.

_Lí trí của em không theo kịp trái tim đâu Kyu à.

Kyu sững người trong chốc lát. Và anh mỉm cười thật hạnh phúc.

_Anh yêu em Sung Min à. Hơn tất cả mọi thứ trên thế giới này. Trái tim anh đang đập vì em, anh sống vì em. Mãi mãi, anh sẽ yêu em mãi mãi.

Vòngg tay anh ấm áp, vòng qua người cậu vừa khít.

Và vòng tay cậu nhỏ nhắn, vòng qua cổ anh không thừa một li.

Bởi vì thật sự họ sinh ra là để dành cho nhau.

..............................
_...Em đã để quên đĩa sữa của Pink, và em nghĩ không thể để Minnie trong một căn biệt thự ma ám nên em đã quay lại. Không ngờ...

Bà Lee-hồng tru tréo vật vã trên cái ghế sofa, trong 15p bà làm hỏng 2 cái gối, vỡ 3 bình hoa và 1 đống ấm chén trên bàn để bộc lộ cảm xúc của mình.

_Bình tĩnh đã nào. Nghe anh nói này.

Ông Le nhìn đống đồ vỡ, tặc lưỡi.

_Em đang phá những-đồ-đạc-yêu-thích của Sung Min đấy.

Bà Lee giật mình, tái mặt. Bà ngồi im trên ghế không cựa quậy.

_Nghe này, không thể làm gì được đâu em họ à. Anh và bố mẹ của Kyunie đã mất 4 năm để chia cắt hai đứa nó. Và kết quả là chỉ làm tình cảm của chúng nó càng sâu đậm thêm mà thôi.

_Nhưng...bà Lee-hồng giãy nãy lên.

_Nghe hết đã. Anh muốn hỏi em, lúc nãy khi em quay lại, em đã thấy gì nào ?

_Thấy...hai đứa chơi đùa...trên cỏ.

_Được, vậy em thấy Minnie như thế nào ? Có thấy nụ cười của nó không ? Có thấy gương mặt nó sáng bừng hạnh phúc không ?

_Cái này...bà Lee lúng túng.

_Em đã bao giờ thấy chưa ? Trước cả lúc mẹ nó mất, nụ cười của nó đã không còn rạng rỡ như ánh nắng nữa, là lỗi của anh.

Ông Lee ngừng lại một chút, mặt ông trở nên trầm buồn, cái quá khứ ấy vẫn đang làm ông nhức nhối từng giờ.

_Từ khi Kyunie bước vào cuộc đời nó, Lee Sung Min đã trở lại là Lee Sung Min. Nó yêu Kyu Hyun bằng cả trái tim, và Kyu Hyun cũng vậy. Tốt nghiệp đại học danh tiếng nhất nước Mĩ với tấm bằng loại xuất sắc trong trong 2 năm chỉ để được sớm trở về bên người mình yêu thương, em nghĩ mấy ai làm được điều này.

_Điều đó chẳng nói lên được gì cả.

Bà Lee vẫn cố phủ nhận, nhưng hình ảnh đó, cái hình ảnh Sung Min cười hồn nhiên như một đứa trẻ khi đùa giỡn với Kyu Hyun bà không thể xoá ra khỏi đầu.

_Điều đó chứng minh được nhiều thứ lắm chứ. Càng cố chối bỏ thì nó sẽ càng rõ ràng hơn thôi. Ông Lee thở dài lắc đầu.

_Bởi vì sự thật thì vẫn là sự thật. Con yêu Sung Min, Sung Min yêu con và chúng con đã kết hôn. Không ai và không điều gì có thể chia cắt được chúng con.

Kyu mở cửa bước vào phòng. Sung Min đi ngay sau anh và hai người nắm ta nhau rất chặt.

_Cô à, cô là người thân của Minnie. Ngoài ba ra thì cô là ruột thịt duy nhất của Minnie trên đời. Cô không thể yêu quý một người mà Minnie coi trọng hơn cả mạng sống sao.

Sung Min nói bằng một giọng ngọt ngào, còn cố ý nhấn mạnh câu nói cuối cùng và xưng là Minnie kèm thêm ánh mắt nài nỉ thực lòng.

_Minnie à...nhưng cháu, cô thật sự...vậy còn huyết thống của họ Lee. cháu phải có con , đứa trẻ đó sẽ..

_Chúng cháu đã có con rồi. Kyuminnie, chào bà đi con.

Sung MIn vẫy tay và thằng bé mang họ Jo chạy vào. Nó làm một điệu bộ chào rất ngoan và rất “ kịch “ , thốt lên bằng cái giọng cao và ngọt như kẹo sữa.

_Kyuminnie chào bà và chúc bà một ngày tốt lành. Ôi, bà thật có phong cách của một phu nhân quý tộc, vừa đẹp vừa cao sang.

Ông Lee tròn xoe mắt nhìn thằng cháu ngoại ( lẻo mép ) nói như thần phán.

_Bà biết không, màu hồng rất hợp với bà. Cả con chó này nữa, dễ thương quá. Cháu nghĩ chúng ta có thể cho nó mang một cái nơ, tất nhiên cũng là màu hồng. Tưởng tượng mà xem, sẽ thật xinh xắn biết bao.

Thành thực mà nói, chính Kyu và Sung Min còn phải ngạc nhiên về miệng lưỡi của thằng bé. Dạy có vài lần mà nói đâu ra đấy, luyến giọng, nhấn giọng đều chuẩn.

Bà Lee như nhìn thấy Sung Min 4 tuổi bé bỏng ngày xưa của bà. Ừ, ngày đấy nó cũng đề nghị bà hãy buộc thêm nơ cho con Pink đệ nhất của bà.

_Nào, Kyuminnie, lại đây ta bế nào.

_Vâng ạ.

_Chúng ta sẽ đi ăn bánh uống trà và cùng nghĩ xem nên thắt nơ như thế nào nhé.

_Vâng, thưa bà.

Kyuminnie nháy mắt với Kyu một cái.

**************************************
_Ba.

_Uhm. Sung Min à, vết thương.

_Con không sao đâu ba. Sao bé Kyuminnie lại đi cùng ba ạ ?

_Bố mẹ ruột của nó đã gửi nó lại cho ta khi họ đi ngang qua Nhật. Vì thằng bé nhớ 2 đứa nên nó quấy khóc suốt.

Ông Lee ra hiệu cho Kyu và Sung MIn ngồi xuống.

_Lẽ ra hai đứa không nên nói dối.

_Con xin lỗi.

_Kyu, là em đã bảo không được nói, không phải tại anh.

_Nhưng là anh đã...

_Được rồi nào. Ba không trách hai đứa, ba hiểu tính của cô ấy mà. Ba đoán con nghĩ cô con sẽ đi ngay nên giấu được thì cứ giấu phải không ? Minnie.

_Vâng...con...

Cả ông Lee và Sung Min đều nhận ra ánh mắt của Kyu đang trở nên khác lạ. Một ý nghĩ vừa loé lên trong đầu anh. Nó đúng ra đã ánh ảm anh từ lâu lắm rối nhưnganh đã nén nó lại và chôn xuống sâu trong tim. Ngay bây giờ, trong căn phòng này, tại thời điểm này, nó lại bùng lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

_Ba sẽ sắp xếp yên ổn mọi chuyện. Không sao đâu.

Ông Lee xoa đầu Sung Min và đi ra ngoài.

No comments:

Post a Comment