Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

04 September 2012

(KyuMin) - Tiamo (T1) - T - Longfic

Tác giả: Bexinh007

Tập 1

- Bốn lần rồi đấy Sung Min, anh ấy đã nhìn tớ đến bốn lần trong một buổi sáng.

Cô gái hét lên đầy phấn khích, vỗ vào lưng nó thùm thụp làm đổ cả tập giấy cao ngồng mà nó đang phải cầm trên tay.
- Đây cũng là lần thứ tư mẹ trẻ đánh con rồi đấy ạ, tập trung làm việc cho con nhờ, lần sau con không dám đi cùng mẹ trẻ nữa đâu. Ruột gan con long hết ra rồi, sắp xổ ra rồi.
Nó càu nhàu, cúi xuống sắp lại tập giấy.
- Hiệu trưởng dã man như con ngan, bắt học sinh lớp mười lao động thế này đây. Muốn tiết kiệm ngân quỹ đây mà.Trong khi lớp 11 và 12 thì ăn chơi phè phớn vầy đó…
Nó lẩm bẩm, rẽ vào phòng để tài liệu, mặc cô gái kia cứ nhóng cổ ngó xuống sân trường nơi khối 12 đang chơi bóng rổ .
- Anh ấy thật là tuyệt vời, xem kìa, một người Ý gốc Hàn cháu trai thầy hiệu trưởng, ảnh về Hàn và vào đây để học tiếng thì phải chứ nghe đâu đã tốt nghiệp rồi á.Thật ngưỡng mộ.
- Kệ đời gã, nếu gã mà bê hộ tớ đống đồ này được thì tốt.vào làm đi.
Nó gào. Đúng là con gái, thấy zai đẹp là sáng mắt.Cái thân nó khốn khổ cũng chỉ vì một chứ “zai đẹp”.
Xong công việc, nó uể oải ra về. Khiêng ngót chục cái bàn và trăm tập giấy, xương cốt muốn rệu ra luôn rồi, đã thế bụng cứ liên tục biểu tình dữ dội, không cho nó lấy một giây thảnh thơi. Sáng ăn có cái bánh mì kẹp, căn tin đắt khủng khiếp, ngó cái list đồ ăn kèm bảng giá là nó rút êm. Lạy chúa, nó vào trường này vì điểm số cao chứ không phải vì hầu bao đầy như một số công tử tiểu thư khác. Đói quá, lần sau phải làm cơm hộp đem đi mới được.
Này.
Một tiếng gọi từ sau lưng.
Nó giật mình, ngoảnh lại. Một cha tóc đen đang nhìn nó với cái thẻ học sinh của nó cầm trên tay.
-À, cảm ơn.
Nó cầm lấy thẻ rồi lững thửng đi tiếp về phía cổng.
-Light!
Lại gì nữa đây. ”Lai” là cái gì? Nó quay lại, thấy cha nội kia vẫy vẫy tay với nó. Khùng chắc, có quen biết gì đâu. Nó nhún vai, bỏ đi.
Sáng.
Trời trong, mây xanh, gió nhè nhẹ.
Cảnh vật tươi mới.
Còn nó thì chạy hết tốc lực trong nỗi kinh hoàng tột độ vì sắp muộn học.
Hai chân muốn xoắn vào nhau, ngực đau thắt còn mồm thì thở hồng hộc .
Mới ngày đầu đã trễ.
Nát cái mặt con ngoan trò giỏi mất.
Hạ hạnh kiểm.
Mất học bổng.
Mẹ nó dìm nó xuống tầng địa ngục thứ mười chín.
Chỉ tại cái bệnh ham ngủ, mà cũng tại mẹ nó.
Cơ mà tại cái gì thì tại, tại ai thì tại, chạy nhanh không toi.
Ráng lên Sung Min, cổng trường kia rồi.
Kéttttttttttttttttttttttt!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng phanh xe nghe chói hết cả tai.
Nó lách người né kịp, chưa bị đâm nhưng hai chân quấn vào nhau và hậu quả tất nhiên là nó chào sàn hôn đất.
Cốp.
Âm thanh thật sống động.
Mặt đường xây bằng cái gì mà cứng thế không biết. Mắt nỏ nổ đom đóm, đầu đau váng.
Nó nằm ngay đơ thẳng cẳng không buồn đứng dậy và thở như chưa bao giờ đựoc thở.
Reng!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Reng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chết tổ. Nằm thêm tí nữa là nó sẽ được nằm yên nghỉ dưới lớp đất sâu 3m luôn.
Bằng chút sức lực vừa vớt vát được, nó vùng dậy, vận động đôi chân (gần như) tê liệt của mình nhằm cổng trường mà lao.
Reng! Reng! Reng!
Lại chuông.
Nhưng lần nỳ là chuông báo hết tiết. Nó vơ lấy hộp cơ su pơ to của mình, chen vào dòng người đang nườm nượp đổ về căn tin đi ngược ra vườn trường, kiếm môt ghế đá vừa ăn vừa cày nốt đống bài tập còn dang dở tối qua.
Sáng mát là thế, sao giờ nóng vậy nhở?
Nóng điên lên được.
Nó muốn bỏ bộ tóc giả ra nhưng không dám.Tóc nó chưa nhuộn lại, tối qua mẹ nó ép nó làm người mẫu cho bộ mĩ phẩm mới của công ty mẹ nó, kết quả là tóc nó bị nhuộm màu tím đỏ.
Siêu nổi.
Công việc xong sớm, cỡ… 2h sáng gì đấy, nó lăn quay lên giường mà không kịp nhuộm lại. Sáng ra đành vơ bộ tóc giả màu đen này chụp đại lên rồi phóng đến trường.
Bộ tóc này hơi dài, cọ vào cổ vừa nóng vừa ngứa muốn điên.
Nó liếc quanh, giờ ăn trưa mà… vắng thật, không có ai đâu nhở. Thôi bỏ ra tí vậy.
À, nấp sau cái cây kia cho chắc ăn.
Nó quăng bộ tóc ra, tháo luôn cái kính. Nó cận 5 đi ốp lận, nhưng ghét mang kính áp tròng nên đành đeo hai cái *** chai dày cộm.
Nó nằm vật ra nền cỏ xanh mướt. Mát quá, thoải mái quá. Nó hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.Ngủ chút vậy, bù tối qua chợp mắt được có tí xíu.
Roạt.
Roạt.
Bịch.
Nó giật mình vùng dậy. Kính đâu rồi? Kính đâu rồi?
- Light?
Cái giọng này…
Nó tạm dừng công việc tìm kiếm của mình lại.
Đằng sau… quay.
Khỉ, có thấy gì đâu, bỏ kính ra thì nó chả khác người mù là mấy, thấy ai cũng như ai ngoài cái màu tóc đen thui ra thì… mắt mũi lẫn lộn à.
Xích lại tí vậy. Nó nghĩ và nó bò lại.
Cái mặt…quen quen.
- A!
Nó buột miệng, rồi chợt thấy mình hớ, nó giả lả.
- Chào cậu, khoẻ không? Cậu cũng ở đây à?
Nói xong nó tự thấy mình… ngu.
- Light?
Người kia vẫn lặp lại cái câu nói không rõ nghĩa kia.
Bạn là bạn cáu rồi nhá. Nói cái gì thì xổ toẹt ra nhá, bạn phờ rom Korea nhá, bạn éo hiểu cái thứ tiếng một âm kia đâu nhá.Cứ “Lai” với cả “Lai” bố ai hiểu được.
- Tóc tím đỏ?
Cuối cùng thì cũng ra tiếng người rồi đấy.Mà cha kia vừa nói cái gì ý nhở?
Chết cha roài! Chết cha roài! Chết cha roài!
Nó hốt hoảng chụp lấy bộ tóc giả hồ nãy vừa quăng ra đội lên đầu.
- Hơ… hơ… cái này là bất đắc dĩ thôi… thật đấy… đừng nói với thầy giám thị nhá… nhá… đừng nói nhá… thật đấy, bất đắc dĩ mà.
Không ổn. Phải nói là… nguy to.Trường này cấm học sinh nam nhuộm tóc đeo khuyên. Tử rồi… học bổng… hạnh kiểm…
Thôi thì cầu xin người ta vậy.
Cùng lắm là… quỳ lạy chứ gì.
- Không. Đẹp lắm. Không nói đâu.
Ômô… gặp Thánh tăng đầu thai roài. Nó tròn xoe mắt, một niềm biết ơn sâu sắc dâng lên từ tận đáy lòng.
Cảm kích tột độ.
Nó thấy như người kia có cái vòng sáng vàng choé như vàng 4 con 9 treo lơ lửng trên đầu và sau lưng là hai cái cánh gà à lộn cánh vịt màu trắng vẫy phành phạch.
Thiên thần tái thế chăng?
- Cảm ơn! Cảm ơn nhiều!Cảm ơn nhá!
Nó cười toe, ôm chầm lấy người kia một cái rồi đứng lên. Nó cầm lấy, co giò chuẩn bị phóng….nhưng chợt nhớ ra , nó xoay đầu lại hỏi:
- Anh gọi tôi là “Lai” hả, không phải đâu tên tôi là…
Mà khoan, nhỡ cha kia đổi ý thì sao, nhỡ đâu hắn muốn tống tiền hay đe doạ nó thì sao… đùa, vậy như gì nó để lại danh tính chứ, kệ tên ngố đó thích gọi gì thì gọi, hơ hơ, sao đột nhiên nó thông minh tỉnh táo thế nhỉ.
- À. Chào.
Lần này thì nó chạy thật.
Trận bóng tuyệt vời quá, những cú dunk của Si Won oppa thật hết ý. Đẹp như mơ vậy.
- Sao nào, những cú ném ăn trưc tiếp ba điểm của Kyu Hyun oppa chẳng tuyệt hơn sao, tư thế ném thật nghệ thuật.
-Dunk mới đẹp.
-Ném xa mới nghê thuật.
*Chí choé*
Chí choé.
Nó đầu hàng.
Nó chính thức xin thua.
Ngồi học cạnh mấy bà tám quả là một sự lưa chọn ngu xuẩn. Dù đã bật volume của cái iPod nano 4G của nó lên mức maximum với nhạc rock của Linkin Park thì vẫn không thể át nổi mấy cái mồm đang thi nhau gào la kia.Ngang dàn loa Sony hoạt động hết công suất chứ chẳng đùa.
Đành bỏ chỗ ngồi ấm áp trong lớp học đi tìm một thiên đường bình yên mới vậy. Chui đi đâu được nhỉ? Nó vừa đi vừa nghĩ, chân lết còn đầu óc thì lơ lơ lửng lửng bay đi đâu không rõ.
Hừ, sao hôm nay gió to thế, mây đen thế, đứng ngoài lạnh hết cả người.Thôi vào thư viện… ờ hớ, sao nó không nghĩ ra sớm hơn chứ.
….
“Hôm nay thư viện nghỉ, các em học sinh thông cảm”.
Một cái bảng nho nhỏ, treo những dòng chữ rất dễ thương. Ai viết mà nắn nót thế không biết.
Nào nào, nén giận, đừng có la, đừng có hét ,đừng có chửi.
Ầm.
Đùng.
Ào ào ào.
Cái gì đấy? Cái gì đấy?
Mưa à?
Thảo nào mà gió to mây nhiều, lạnh bỏ xừ đi được.
“Đen như… cái gì nhỉ… à mực tàu”.
Nó làu bàu.Cầm theo cuốn từ điển ngót 4 kí mà lết gót khắp nơi không kiếm được chốn dung thân.Đời cô lựu.
- Light! Light!
Chết tiệt.Thằng nào muốn ăn chửi thế, đang ức chế đầy mình đây. ”Lai “ với “Nhân giống “ hay “Gieo trồng” gì, nó không học chuyên Sinh, nó học Thiết kế, học Âm nhạc cơ mà.
- Light.
Cái giọng kia lại hùng dũng vang lên.
Nó liếc về phía sau và… lập tức quay đầu bỏ chạy .Damn!!!
Cha nội kia tìm nó làm gì vầy trời, biết mà, nó biết ngay mà, nó đã lường trước rồi mà, cha ấy hối hận rồi, đổi ý rồi, chạy đến tống tiền nó rồi. Biết thế, cơ hội tốt, cơ hội ngon vầy thằng nào bỏ qua cho được chứ, phải nó nó cũng làm.
Thôi chạy cho nhanh, nó không có tiền đâu mà tống, nó cũng không muốn làm “nô lệ học đường” như trong mấy bộ manga đã từng đọc.
Chạy nào.
-ADTƯEƯ%$#$&^R%$UT*O&%^*)(U**(^@#RY(*_^#E^%!!!!!! !!!!!
Cái gì thế? Lại cái gì nữa thế? Tiếng Anh nó đã kham không nổi rồi lại còn tuôn ra cái gì? Muốn chơi nhau à? Muốn xỏ đểu nó à?
- Be carefull! Light!
Á, cái này thì nó hiểu nhớ. Tiếng Anh đây mà, nghĩa là cẩn thận, nhưng mà cẩn thận cái…
Cốp.
Ôi cha mẹ trời đất thánh thần hỡi vỡ đầu con rồi.
Nó vừa tông vào tường (hay cột) một cú vè rí mạnh, mạnh đến nỗi mắt lấp loé đom đóm và đầu gần như nứt toác ra. Nó lăng lông lốc dưới đất như quả bóng tennis lăn trên sân bóng. Tiếng cuối cùng nó nghe bên tai trước khi bất tỉnh vẫn là “Lai”.
Rốt cuộc thì “Lai” là cái quái gì nhỉ?
Ồn ào.
XÔN XAO.
Chí choé.
Như cái chợ.
Nó mở bừng mắt.
Khác với Phim Hàn, Phim Nhật, Phim Trung hay Phim Mĩ… nhân vật chính sau khi bất tỉnh thì lúc tỉnh lại đầu tiên là phải cử động mấy ngón tay, rồi mới từ từ hé mắt ra, rồi thì thấy mờ mờ đến rõ những gương mặt âu lo khoé mắt rơm rớm nước….etc gì gì đó.
Nó khác.
Vì nó cũng vừa bất tỉnh, nhưng bây giờ…
Nó bật dậy ngay vì một lí do vô cùng đơn giản.
Nó cần đi toalet ngay lập tức!
Giải quyết xong nỗi phiền muộn tức thời, nó thò mặt ra khỏi nhà vệ sinh, ngó nghiêng trong vài giây. Không có ai hử? Mà mấy giờ rồi nhỉ?
Hự.
Nó liếc đồng hồ treo tường và bụng thót lên một cái.
Đang giữa tiết ba.
Phạm lỗi bỏ tiết rồi.
Chết rồi.
Nó đập đầu vào tường, ai dè đụng ngay cục u lúc nãy.
- Ái dui!
Nó ôm đầu rên rỉ.
- Are you OK? Light?
Nó xoa xoa cục u, ngán ngẩm nhìn cha nội vừa xuất hiện đột ngột như từ dưới đất chui lên.
- Nói tiếng Hàn giùm cái. Dù có học chuyện ngoại ngữ thì bình thường cũng phải dùng tiếng mẹ đẻ chứ. Sính ngoại cũng có mức độ thôi.
Nó mắng.
- Uhm…à…uh….ổn chứ?
Bên kia lúng túng nhìn nó.
- Tôi đã….xin phép cho cậu nghỉ.
À há! À há! À há!
Nó vừa nghe thấy cái gì ấy nhở?
Xin phép roài à, xin roài à, thế là không mắc lỗi phạm tiết không mắc lỗi bỏ học à? Thế là không bị hạ hạnh kiểm, không bị mất học bổng à? Hú dè, sao mà đời đẹp thế nhở, sao mà chúa tốt thế nhở, sao mà Phật tổ từ bi thế nhở, sao mà bạn kia bạn ý lấp lấnh lấp lánh thế nhở?
- Cảm ơn cảm ơn cảm ơn!
Nó nắm lấy tay người đó mà lắc lấy lắc để, tính kiếm thêm mấy từ hoa mĩ để tỏ lòng thì…
Rầm.
Rầm rập rầm rập rầm rập.
Khiếp sàn nhà rung như có voi Nam Mĩ chạy vào.
Nó ngó ra.
Không phải voi, không phải đười ươi hay tê giác..
Mà là chín chị xinh tươi xông vào.
- Buông tay Kyu Hyun oppa ra.
Một nàng tóc xoăn đen gầm lên, mắt long song sọc như sư tử sắp vồ mồi .
Dĩ nhiên là nó giật tay mình lại với tốc độ tên lửa đời mới nhất của NASA.
- A… các chị… thế này là…
Nó lắp bắp. Cha mẹ hỡi, nào nó có tội tình chi mà các chị sát khí tưng bừng thế kia. Nó đâu có lừa đảo, đâu có giết người, đâu có trộm cắp gì đâu.Nó đã làm gì nên tội? Nó trong sáng thánh thiện ngây thơ vô tội mà.
- Kyu Hyun oppa, về lớp đi.
Một chị tóc ép thẳng tưng tiến lên, nó mém hắt xì khi chị lướt qua người nó. Mùi nươc hoa nồng khiếp.
- Không.
Kyu Hyun oppa của chị ý đáp.
Á…
Cái gì oppa cơ? Kyu cái gì cơ? Hyun cái gì cơ?
Kyu Hyun cái gì cơ?????????
Nó thấy tay mình mướt mồ hôi, cơ mặt giật giật đầu gối bủn rủn.
Nó thấy các chị đang nhìn nó rất rất rất “âu xờ yếm”.
Nó thấy KYU HYUN OPPA của các chị NẮM TAY và DÌU nó về lại giường.
Nó thấy chân nó tự động đi theo oppa.
Nó thấy bên tai nghe văng vẳng tiếng kèn đám ma.
- Nghỉ ngơi đi.
Ừ, oppa của các chị nói với nó, rồi lại quay sang nói với các chị.
- Go out, plz! @#$#Q@$^&T&O*^*((*&&*(^&*%$$$%#%$##Ư#$$%% ^E%$$E^!!!!!
Các trị trợn mắt nhìn nó rồi quay gót mang theo cả biển trời sát khí mênh mông bát ngát như đại dương theo sau.Nó ngơ người nhìn theo bóng các chị rồi nhìn cha kia.
Giờ thì hay roài. Cam đoan nó đã trở thành mục tiêu truy sát của ít nhất 100 cô gái trong trường. Xời, hotboy mà, coolboy mà, Hàn kiều mà, hút gái lắm, đi đâu gái rắc hoa hồng kim tuyến đến đó. Lại chả, hoàng tử trong mộng của các cô mà, thêm chút “nạnh nùng phũ phàng” thì nó nại càng “hấp dẫn”.
OẸ. Nghĩ mà buồn nôn.
Chỉ tội cho cái thân nó. Tai bay vạ gió cứ gieo cứ đổ hết lên đầu.
Nó “nhờ” cha kia mà nghỉ học một tiết.
Cha kia cũng “nhờ” nó mà nghỉ học một buổi.
Trong mắt các nàng, chàng là càng “nong nanh nấp nánh” hơn vì tấm lòng đôn hậu hiền lành sẵn sàng quên mình cứu vớt kẻ bị nạn, cụ thể như là cái hành động xách nó xuống phòng y tế sau khi gián tiếp gây ra cú đâm tường hoành tráng cho nó.
Còn nó, theo các nàng, nó đúng là kẻ “nạn” thật, nhưng là một kẻ “khốn nạn” dám làm quẩn chân chàng trên con đường trải đầy thảm đỏ với hoa hồng.
Càng nghĩ càng nản, càng sợ, càng toát mồ hôi…và cũng càng buồn nôn.
Cuộc đời nó vốn bình yên là thế, sao giờ giông bão như thế này?
À mà không, từ lúc năm tuổi, lúc bắt đầu nhận thức được cuộc đời, mẹ nó đã ép nó… giả gái làm người mẫu cho công ty của bà ấy. Với phương châm xài “vốn tự có” hay còn gọi là ”vỗn sẵn” cho đỡ tốn kém, mười năm qua nó đã “được” đóng biết bao CF, làm manơcanh, người mẫu… trời lạnh quần đùi nó đã trải, trời nóng áo bông nó đã nếm, son phấn đủ loại trên đời nó đã thử, vậy mà có nhận được xí cát-xê nào đâu. Hỏi thì mẹ nó lôi ra đủ thứ tiền, từ học phí tiền ăn tiêu vặt ra tính cho nó nghe, theo cái kiểu tính đó, chắc nó làm “nô lệ” cho mẹ nó cỡ 50 năm nữa mới trả đủ.
Đã vậy, mẹ nó còn sẵn sàng “đạp” nó ra đường nếu có bất kì vấn đề gì liên quan đến học tập.
Vào cấp ba, ừ thì nó thi đậu vô cái trường này với học bổng chăm phừn chăm, may mà tròn số chứ có phẩy mẹ nó giết. Ngày học hai buổi ở trường, nó những tưởng đời sẽ bớt bị bóc lột, sẽ tươi sáng hơn, tốt đẹp hơn, nào ngờ…
- Light!
- Tên tôi là Sungmin!
Nó gắt, quên đi cái sự thật hoành tráng là nó đang cố giấu cái lai lịch của mình đề phòng bị tống xờ tiền.
Đang ca dở khúc than thân ai oán mà bị cắt ngang, mất cả hứng.
-Cũng như nhau cả thôi.
Hotboy mỉm cười ngọt xờ ngàò.
Gớm, mật ngọt chết… gái. Nó cũng được chết gián tiếp, chết lây nhờ cơn ghen tuông của các nàng.
- #$#%$#*^$%(&%^&(..^&%%*&dvsdvvfdfgdgv.
- Tiếng Hàn ~ tiếng Hàn.
Nó lại gắt.Giờ thì nó tạm hiểu cái đống ngôn ngữ lộn xộn kia là tiếng Ý. DAMN! Tiếng Anh thôi đã đủ ớn, giờ còn thêm tiếng Ý.
- Tôi…tiếng Hàn…tôi….tôi…chỉ nói được ít.
-Thì cố mà học đi chứ. Nhập gia tuỳ tục.
Nó cáu rồi à nha. Còn cãi à.
-Uh thì… tôi đang học. Nhưng… vừa nãy câu thứ hai… là gì?
-Tức là anh ở Hàn thì hãy nói tiếng Hàn.
-Yes, ah… hiểu rồi.
Kyu Hyun cười toe, khuôn mặt sáng bừng, đôi mắt cũng sáng ngời.
Thôi thì…nó thừa nhận, anh ta cười coi cũng…được.
Reng… reng… reng!!!
Ra chơi roài. Về lớp thoai.Đời đã đen thui cũng chả đen hơn được nữa đâu, cùng lắm là… quỳ lạy các bà làm thêm cái bản cam kết, chắc các bà cũng không đến nỗi giết nó.
Chậc.
Nó đi ra cửa, với tay tính nắm lấy nắm đấm cửa thì một lực tương đối mạnh kéo giật nó lại, tí nữa thì ngã.
- Làm cái gì thế?
- Cậu dạy tôi tiếng hàn nhé! *Cười*
- Không.
Nó đáp, ngắn gọn, súc tích và vô cùng dễ hiểu.
Nhưng cha kia hình như không hiểu.
Cứ nắm lấy tay nó không chịu buông.
- Why?
Lại còn phải hỏi à. Không lẽ nó phải nói toẹt ra à, gần anh thêm tẹo nũa em chết với các chị, thịt nát xương tan ấy chứ. Mới có như hồi nãy thôi đã suýt bị laze từ mắt các chị bắn cho chín quay rồi, giờ cặp kè anh vài hôm thì có mà đời em lê thê luôn á. Em là em lạy, em xin, em kiếu, em không có tiền mà vào viện chấn thương chỉnh hình đâu anh ạ.
- Tôi bận. I’m very busy.
Nó cười. Lịch sự một lần chả chết. Hay dở gì thì nó cũng là diễn viên người mẫu…nghiệp dư. Diễn hết cho đời nó lành.
Mặt hotboy người Ý gốc Hàn tiu nghỉ, trông như cúc héo ghê chết tổ.
Rồi chậm rãi,Kyu Hyun đút tay vào túi quần.
Lôi ra.
Một cái ảnh.
Mắt nó suýt rơi tròng.
Ừ, ngự trên cái ảnh cỡ 12-25 ấy là cái một nó đang ngủ với cái đầu màu TÍM ĐỎ. Ah lộn, là mái tóc màu tím đỏ, chứ mặt nó vẫn trắng, lông mày lông mi vẫn đen.
Nó di chuyển tầm nhìn của mình, từ cái mặt nó (trong ảnh) sang mặt thằng cha người Ý kia.
Tỉnh bơ.
Damn.
Mặt hắn nhòm siêu đểu. Bố của đểu. Bố của bố của đểu.
- Thôi được, tôi đồng ý.
Nó thở dài.Gật đầu.
Số điện thoại cấp cứu là mấy nhở? Hay tìm luôn địa chỉ công ty an táng đặt trước một chỗ? Dạo này giá đất đắt đỏ không biết đất nghĩa trang có mắc lắm không?
- Cảm ơn nhiều ! Light!
Nó thấy mình bị ôm.
Nó thấy một vòng tay rắn chặt siết nhẹ quanh người nó.
Ông là ông nhịn đủ rồi nhé.
Bộp. Nó thụi một cái cực mạnh vào tên dám ôm nó.
- Hự.
Hotboy ôm bụng.
Đau hử, phải đau chứ, đến nó còn đau nữa là.
Mẹ ơi đau tay quá..
Hình như đá trúng cái thắt lưng nữa thì phải. Nhưng nhìn tên kia nhăn nhó… cũng đáng lắm à.
- Don’t hug me.
Nó phủi tay, quay gót, dông thẳng.
Ngày hôm sau.
Nó dậy sớm. Phần vì không muốn phải vắt giò lên cổ mà chạy, phần vì hôm nay nó phải trực nhật lớp.
- Hắt xì!
Nó lấy khăn lau mũi.Hừ, sáng sớm sương mù dày thế không biết. Nó chủ quan không mang khăn với mũ, ai bảo đêm qua dự báo thời tiết bảo có nắng trời ấm áp lắm.Cái kính khốn khổ của nó cũng mờ nhoè đi vì sương là sương roài này.
Đến gần cổng trường, nó thấy một bóng hình quen quen.
- Cao cao, gầy gầy… tóc đen đen.
Lắng tai nghe cái nào.
- Kyu Hyun oppa chào buổi sáng.
- Chúc buổi sáng tốt lành Kyu Hyun oppa.
- Ngủ ngon chứ Kyu Hyun oppa.
Rồi, giờ thì biết ai rồi. Nó bước chậm lại, chờ cái đám nhốn nháo kia đi hẳn rồi mới lò dò lết gót vào cổng.Chỗ để giày của lớp 10 gần lớp 12 nên nó cũng ngó ngang ngó dọc rồi mới dám thay giày.
Xong xuôi nó huýt sáo nhảy lò cò về lớp.
- Quăng của mấy con kia đi đi.
- Bỏ thư tụi mình vào mà chạy nhanh lên.
- Quà nữa.
- Đừng quên socola.
Nó nghe từ bên phía tủ giày khối 12 vọng lại.
Chạy cho nhanh.
Con gái thật đáng sợ.
Nó bị lườm.
Nó chắc chắn đang bị lườm.
Đúng, những cái lườm cái liếc từ các chị ngoài hành lang làm gia ốc gai sò trên người nó thi nhau nổi lên. Nó vừa trực nhật vừa lo nơm nớp. Không biết liệu các chị có xộc vô mà… thịt nó giờ không.
Nó còn yêu đời mà.
May mà chuông reng. Rồi thì các chị cũng lướt về lớp. Khiếp, lướt rồi mà còn cố lườm thêm phát nữa.
Ra chơi, nó cặm cụi ngồi vẽ. Nó học thiết kế quần áo cho công ty của mẹ nó. Một công đôi việc, nó không phàn nàn gì nếu mẹ nó không đem nó ra làm người mẫu luôn cho đống sản phẩm.
Chợt một cánh tay đặt trên bàn nó. Những ngón tay dài gõ nhịp gõ nhịp. Nó nuốt nươc bọt, ngó lên.
- Ăn cơm đi.Light!
Nó rủa thầm. Quên béng “cục nợ “ này.
- Tôi bận lắm. Đi đi.
Nó phẩy tay.
- Tôi mời.
Một bên tai nó dỏng lên.
- Tôi mời cậu mà.
Tai còn laị cũng dỏng nốt.
- Ừ đi.
Nó nói, cắp giấy bút theo chàng.
Từ lớp xuống căn tin non 300m.
Vậy mà bị ngó quá trời, bị lườm quá trời à.
Nó cố gắng đi chậm lại, giãn rộng khoảg cách với Kyu Hyun ra, làm như chỉ là tình cờ nó đi cùng oppa của các chị em trong trường trên đường tới nhà ăn chứ không phải đang đi cùng chàng.
- Mua xong ra sau chỗ vườn trường nhá.
Nó nói rồi chạy biến. Không thèm để ý xem Kyu Hyun có nghe có hiểu nó vừa nói cái gì không. Kệ chứ. Không hiểu thì thôi, nó có cơm hộp rồi, ngồi ăn một mình càng khoẻ.
- Chờ lâu không?
- Ực.
Nó nuốt mà không nhai. Nghẹn sushi tưởng chết.
- I don’t… à… tôi không biết cậu thích gì nên…
Hotboy nói và chìa cho nó một khay đồ ăn… tú hụ, ngồn ngộn.
Mẹ ơi, đồ ngọt đồ mặn đồ chua đồ béo đồ không béo… chưa kể cái túi nước uống từ cô ca pep si đến me sấu sữa đủ chủng loại.
Nó nhớ là giá cả của cantin rất hoành tráng thì phải.
- Ăn đi. *Cười*
- À… cảm ơn.
Nó đáp lí nhí. Kể ra thì… hắn cũng không tệ, các nàng ghen với nó cũng đáng thoai, tốt bụng thế cơ mà. Nó có làm gì cho hắn đâu mà hắn đã tốt với nó vậy rồi, người thường còn ghen ấy chứ chưa nói hắn lại là new hotboy thần tượng mới hoàng tử mới của các nàng.
Tự dưng thấy cũng vui vui.
Vừa ăn nó vừa giúp tên ngố kia học tiếng. Nó không giỏi tiếng Anh, nhưng nó dùng hành động và vẽ ra nên bên kia có vẻ cũng tiếp thu được. Một kiểu dạy không giáo án… hay đấy chứ nhở.
Được một chập, nó lại quay về với công việc. Kyu Hyun ngồi bên thi thoảng cũng góp ý được chút chút.Công việc tiến hành suôn sẻ.
- Làm gì thế?
Nó hỏi khi Kyu Hyun đột nhiên tháo kính nó ra rồi nhìn nó chăm chăm.
- Đừng mang kính nữa.
Cái giọng trầm trầm vang lên bên tai nó.
- Không đeo nhìn đời bằng gì.Vớ vẩn, trả đây.
Nó chồm người lại.
Nhưng Kyu Hyun lại né ra xa.
Nó là nó cáu rồi nhá, thề có chúa nó là đứa hiền lành nhưng chọc thế này thì ai chả nóng chứ.
- Trả đây.
Nó gào, nhào lên chụp lấy kính của mình, Kyu ngã ngửa vè sau né và… nó mất đà cũng… ngã theo.
Pặc.
Nó túm lấy cổ tay Kyu Hyun và giật lại đồ của mình rồi lồm cồm bò dậy.
- Lần sau còn phá bĩnh là tôi đánh anh đó.
Nó lừ mắt cảnh cáo. Nhặt lại mấy cái bút chì bị văng lung tung, lúi cúi gọt lại mấy cái ngòi bị gãy.
- TR%^T^6678t9786786*%C%.
Kyu Hyun lẩm bẩm cái gì đó bằg tiếng Ý.
Nó lơ, không thèm nghe, không thèm đáp.
- Tiamo! Sungmin.
Nó giật mình,lần đầu tiên hắn gọi nó đúng tên.
- Tiamo là gì?
Nó hỏi lại.Nhưng Kyu không trả lời vì đúng lúc đó chuông báo vào học vang inh ỏi.


No comments:

Post a Comment