Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

30 September 2012

(KyuMin) - Chàng quản gia (T9) - PG13 - Longfic



Tác giả: Bexinh007
(Xin đừng đem fic ra khỏi blog khi chưa có ý kiến của tác giả)



Tập 9


Bước. Bước. Khó chịu.
Bước. Bước. Cau có.
Bước. Bước…

-Này các cậu đi theo bọn này làm gì hả?


-Thì ....


-Thì cái gì chứ,không về học sao?


-Cậu cúp đc,bọn này không cúp đc chắc.


-Hả?Vậy lấy ai xin phép?


-Kyu ơi là Kyu,vừa gặp người yêu đã lú lẫn hết đầu óc rồi sao,bây giờ là thời đại nào rồi chứ,cái điện thoại di động không lẽ chỉ để làm cảnh thôi sao?


Heechul nói bằng một cái giọng ai oán làm cả bọn bò lăn ra cười.


-Vậy hôm nay đi chơi chung nhé.


Sungmin đề nghị và nhận đc sự ủng hộ nhiệt liệt từ bốn người,còn một người hơi nhăn mặt.


-Vậy chúng ta sẽ đi đâu?Han lên tiếng.


-Khu vui chơi.Siwon và hee chul đồng thanh.


-Đc,vậy chúng ta sẽ đi khu vui chơi,Kibumcậu gọi cho thầy đi,khịa đại cái lí do nào đó..ờ cứ bảo là ăn đò Heechul nấu nên đau bụng tập thể...đúng rồi,lí do ấy rất thuyết phục,cả trường chẳng ai không biết chuyện cậu ta làm nổ cả phòng gia chánh trong giờ làm bánh ......


Hankyung nhận đc một cái lườm cháy xém cả quần áo của Heechul và im bặt.


-Han,tôi sẽ rất vinh hạnh đc nấu bữa tối cho cậu trong lần sinh nhật sắp tới,nhớ nhé.


-Khôngggggggggggggggggggggggggg


-Thôi nào,cậu ta khóc thét lên bây giờ.Có định đi không?


-Đi chứ...tắc xi...tắc xi....cho chúng tôi đến khu vui chơi ******(ko bịa đc cái tên nào,bà con thông cảm).


....................


-Woa thiên đường là đây.


-Sungmin,khoan đã để anh mua vé...Sungmin.


-Woa,lâu rồi không đi khu vui chơi.


-Heechul,chưa vào đc đâu,cầm vé này..Heechul.


-Cứ như con nít,chẳng bù cho Han của tôi nhé.


-Nói gì thế.*đỏ mặt*.


-Thôi dùm hai ông,đang ở nơi công cộng.(Kyu và Kibum đồng thanh), mau vào nào,chúng ta sẽ lạc hai con thỏ kia mất.


-Chơi trò này....


-Trò này nữa...

-A,trò kia....

-Kyu ơi,xe tốc độ nhé....

-Kyu ơi,bắn súng kìa,em muốn con gấu đó....


-Tôi nữa,tôi cũng muốn con cá sấu,Ki bum à....


-A,chú lính chì wonie à....


-Ối có trò đạp nước này thú vị chưa kìa....


-Kem bông..kem bông.....


-Thỏ kìa,to quá,có người trong đó hả...


-Ối,rơi kem rồi,kibum mua cái mới đi...


-Siwon,lấy một cái ấy làm kỉ niệm nhé...


-Chụp ảnh ,chụp ảnh lại nào....


-Nhà ma,thử cảm giác mạnh một chút nào.....


Áaaaaaaaaaaa


ỐIiiiiiiiiiiiiiiiii


woaaaaaaaaaaa



Một tiếng sau. Hộc hộc. Phù phù.


-Bộ ..mấy người không thấy mệt sao?


Kibum nói trong hơi thở đứt quãng.


-Tôi mệt.(Siwon cũng thở theo cậu.)


-Tôi cũng mệt.(Lần này là Han.)


-Chúng tôi thì không.Ba người còn lại cùng trả lời.


Kibum ngạc nhiên.

-Hai người kia tôi có thể hiểu đc,nhưng còn cậu Kyu...cậu cũng chạy ngang chạy dọc nãy giờ.....

-À,tôi có kinh nghiệm với mấy chuyện này lắm rồi,hồi làm quản gia còn vất vả hơn nhiều.


-Quản gia???


-Uh,tôi sẽ kể cho mọi ngườì sau,nhưng cũng tiết lộ trước chút ít là nhờ nó mà tôi có đc em ấy đấy.


-Kyu..*ngượng*.


-A.


Giọng của Heechul kéo mọi người ra khỏi bầu không khí màu hồng vừa đc tạo nên.


-Đu quay khổng lồ kìa mọi người,cùng đi nhé.


Câu trả lời thế nào đối với Heechul cũng không đáng chút xíu giá trị gì.


Và ba cặp chia nhau ba buồng máy.


Vòng quay bắt đầu chuyển lên cao,Kyu liền kéo Sungmin vào lòng.


-Bây giờ mới đc riêng tư một chút.


Đỏ mặt.


-Anh có chuyện muốn hỏi.


-Uh,anh nói đi.


-Làm sao em qua đc đây....và người bên đó có biết không?


-Tất nhiên là họ không biết rồi,còn vì sao em qua đây đc ấy hả ,cái này thì là vầy nè......


Sungmin ngồi trong lòng
 Kyu và chậm rãi kể lại.

......................

Hai tuần trước.


Hàn quốc.


Tại cái trường mà ai cũng đoán đc là trường nào.


-Có điểm thi rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii iiiiiiiiiiiiiiiiii.


-Hả, đi xem nàoooo.


-Đi.


-Nhanh chân lên.


-Đợi tôi với.


-Oái đừng chen.


Loa nhao. Lộn xộn. Vâỵ mà,nhân vật chính của chúng ta đang......Khò...khò...khò.


Rầm rập rầm rập.


-Mọi người ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii


-Cái gì thế, sóng thần đánh đến nơi hả?


-Còn hơn cả sóng thần, lớp ta có người vào top ten rồi, đứng thứ nhì mới ghê nhá.


-woa, ai thế?


-Ai?


-Chính là cái người....ôi trời có ai lôi cậu ta dậy dùm đi, Sungminnnnnnnnnnnnnnnn......Dậyyyyyyyyyyyyyy yyyyyy


Lắc lắc. Lay lay. Lôi lôi.


-Gì thế, tớ đang ngủ, miễn làm phiền.


Sungmin càu nhàu rôi gục xuống ngủ tiếp.Nhưng người kia ko chịu bỏ cuộc,vẫn tiếp tuc lay cậu.


-Dậy, ngủ ngáy gì giờ này nữa,dậy mau,dậy mà xem điểm của cậu kìa.


-Biết rồi, đứng thứ hai thì có gì hay, để yên cho tớ ngủ.


-MO??? có gì hay?? cậu đang đùa với tớ hả Sungmin.


Cốc.


-Đồ ngốc Sungmin mới chuyển đến mà,làm sao cậu ấy biết đc.


Cô nàng lớp trưởng cú cho cái kẻ quấy nhiễu kia một cú rõ đau.


-Sungmin à...cậu sẽ đc cùng với mười người dẫn đầu đi chơi một chuyến ở *******,đây là truyền thống ở trường ,dành thưởng cho học sinh giỏi đấy.


-Thì sao?


Sungmin ngóc đầu dậy,cậu biét cậu sẽ không yên với cái bọn này nếu không nghe cho xong.


-Trời ơi còn hỏi nữa,đi năm ngày bốn đêm....


-Năm ngày bốn đêm?


-Đúng.(cái tên bị kí đầu hồi nãy chen vào),cùng với chín nhân tài khác của trường...ôi ôi...


-Tránh ra,đồ vô duyên,Sungmin nè.....


-Gì?


-Có đi không?


-Không hứng.


-Hở?


-Không hứng, muốn đi thì bỏ tiền ra đi lúc nào mà chẳng đc,vớ vẩn.

Sungmin kê lại cái cặp và đặt đầu xuống.

-Khônggggggggggggggggggggggg.


"Ôi trời ơi cái tai của con". Sungmin nhảy dựng lên.


-Làm cái gì vậy?


-Đây là một vinh dự...


-Cho cậu đó, lấy đc thì lấy đi.


-Sao mà cậu giống Kyuhyun vậy hả?


-Kyu...tại sao lại có Kyu ở đây?


-cậu ấy cũng từ chối như cậu vậy....cậu ấy luôn nói là đang bận việc,mà bận gì không biết ,đương đường là con nhà...


-Được rồi.


Sungmin bực dọc bỏ ra khỏi lớp và đi lên sân thượng.


Gió. Mát. Nhớ anh nữa rồi.


"Con nhỏ chết tiệt,không đâu cũng nhắc...."


-Sungmin.


-ơ...à, là cậu hả.


Sungmin quay lại,Donghae đứng sau lưng từ lúc nào.


-Cậu hay lên đây nhỉ,tôi thấy hầu như giờ ra chơi nào......


-Không,chỉ những lúc không vui thôi.Cậu theo dõi tôi đấy à?


-Ấy,nói gì thế,chỉ là trùng hợp thôi mà,đúng rồi cậu có đi không?


-Đi đâu?


-Còn hỏi.

-À,không đi.

-Hả?


-Tôi không muốn đi, có gì vui chứ.


-Cái này....Sungmin à, tôi nói thật cậu ko đi thì thật đáng tiếc đấy.


-Không phải việc của cậu.


-Vì Cho Kyuhyun hả?


-Im đi.


Sungmin quát lên, cậu vùng vằng đi xuống dưới.


-Khoan đã, cậu có muốn gặp anh ta không?


Khựng lại. Chong mắt nhìn.


-Cậu nói gì?


-Co muốn gặp Kyu không,tôi có cách đấy.


-Nếu anh dám nói dối.....


-Không dám, tôi chưa muốn bị anh cả "Kill" đâu.


-Ha...vậy cậu cũng là...


-Lee dong hae, chi nhánh phía đông,hân hạnh diện kiến "chị hai".


-Cậu nói là có cách. (Sungmin không hề để ý đến cái danh xưng "chị hai" của mình.)


-Chính xác.


-Mau nói đi.


-Phải lợi dụng lần đi chơi này chứ,chỉ cần đi rồi thì đi đâu có gì là khó,không phải sao?


Im lặng. Hơi lưỡng lự. Và quyết định. Gật. Gật.


-Vậy quyết định thế nhé.Bye "chị hai".


Dong hae đi lâu rồi mà Sungmin vẫn còn chôn chân tại chỗ,tim cậu đập liên hồi trong lồng ngực.


Tối hôm đó...........


-Bố,con sắp đi du lịch cùng các bạn.


-Du lịch?


-Mười người điểm cao trong kì thi vừa rồi,con thứ hai.


-Ồ...


-Vậy thôi,con chào bố.


Sungmin lên phòng và bắt đầu nhẩm tính cho chuyến đi của mình.


..........................................


-Các em,chúng ta sẽ giao lưu với một số trường trong chuyến đi này,các em hãy thể hiện cho tốt nhé.


-Vâng thưa thầy.


Nói thì nói vậy thôi,người thầy vừa quay đi,mấy cô cậu đã quay lưng thì thầm vơi nhau.


-Vậy là lộ cái đuôi chuột ra rồi.


-Uh,tưởng gì,hóa ra đi lòe các trường khác.


-Uh,nhưng cũng đc đi chơi miễn phí,mặc kệ đi.


-uh.


-Nhưng các ông trường mình cũng giở hơi thật.


-Đã bảo kệ mà.


-uh.


Ở một góc khác.


-Thế khi nào thì triển khai kế hoạch đc hả?


-Ko thể nóng vội đc "chị hai".


-Đừng có gọi tôi bằng cái nickname đó.


-Ha ha.


-Vậy còn chờ gì nữa?


-Thủ tục xuất cảnh,vé máy bay,hộ chiếu,tiền....


-Cái cuối thì tôi không thiếu.


-Và còn nhiều thứ khác,đặc biệt là một cái cớ hoàn hảo cho chị à quên cho cậu rút khỏi chuyến đi mà không bị thầy cô thắc mắc.Thế đấy,rất nhiều chuyện,vì thế trước mắt hãy an phận một chút đi.


-Hu..


-Đừng buồn,bọn này sẽ làm hết sức mà,ko lâu lắm đâu.


Sungmin đành ngậm ngùi chấp nhận.(không muốn thì cũng đâu còn cách nào khác).


Mấy ngày sau đó đúng là ác mộng.Đi đến trường nào cũng bị vây lấy tặng hoa và quà.Trong giờ học thì ko muốn cũng phải phát biểu,còn đóng góp nhận xét rồi đủ thứ....Thảm hơn tất cả là Donghae và Sungmin,trời đã phú cho vẻ ngoài còn phú cho đầu óc hơn người,báo hại hai cậu bị quay vèo vèo,chơi thì chả đc tí nào toàn họp rồi gặp mặt......thành ra lết đc cái xác về khách sạn là lăn quay ra ngủ không bíêt trời trăng gì nữa.


Nhưng đc cái như thế cũng hay ,Sungmin quên cả thời gian,mãi cho đến khi Kyu kéo cậu ra một góc và bảo fằng tất cả đã xong xuôi thì cậu mới nhận ra rằng chỉ còn ba ngày nữa mà thôi.


-Hết thời gian rồi còn đâu,các cậu....


-Không thể làm nhanh hơn đc đâu,nhưng nói chung là xong rồi,bây giờ chỉ có đi nữa thôi,chuẩn bị đi.


Sungmin chỉ việc làm theo mọi chỉ đạo của Donghae và chỉ hai tiếng sau la cậu đã ở sân bay.


-Nhớ nhé, phải về đúng ngày đó, không lộ ra là chết.


-Biết rồi biết rồi.


-Và tuyệt đối cẩn thận nhá,đây là địa chỉ của anh cả,ầy,moi móc ông quản gia mãi mới đc đó,rồi ....kiểm tra lại chưa,còn thiếu cái gì không,tiền bạc thì sao,đừng để sang đó rồi khóc nhá.


-Rồi,rồi,khổ lắm.


-Đi nhé.


-Chào.


........................................


-Vậy đấy,và em đã ở đây.


-Nhưng còn mái tóc thì sao?


Kyu nói và vuốt nhẹ lên mái tóc ngắn lỉa chỉa của Sungmin.(Gọi ý về bộ tóc trong knock out cho bạn đọc dễ hiểu).


-À,cái này,là Donghae bảo...em nhìn nữ tính quá,nên em cắt đi nhìn cho nam tính một chút,chứ không sang đây sợ bị bắt nạt...

Kyu nói và vuốt nhẹ lên mái tóc ngắn lỉa chỉa của Sungmin.(Gọi ý về bộ tóc trong knock out cho bạn đọc dễ hiểu).

-À,cái này,là Donghae bảo...em nhìn nữ tính quá,nên em cắt đi nhìn cho nam tính một chút,chứ không sang đây sợ bị bắt nạt...


-Ngốc quá.


Kyu hôn lên mái tóc.


-Tóc rất đẹp, sao lại cắt chứ.


-Ừm, mọc lại ngay thôi mà.


-Ừ.


-A, nhìn kìa
 Kyu,......nó thật đẹp.

Sungmin chỉ vào một vòi phun nước lớn ở trung tâm công viên,một hình trái tim bằng nước khổng lồ thay đổi màu sắc liên trục trông rất đẹp mắt.


Kyu nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau,thì thầm:


-Một ngày nào đó,anh sẽ làm cho em cái như thế.


-Thật không?


-Thật.


-Hứa nhé.


-ừ anh hứa.


Vòng quay dần chuyển xuống.


Cạch.


-A.....quên mất một điều quan trọng,em đang ở chỗ nào?


-Ơ,em cũng chưa biết,có lẽ em sẽ thuê khách sạn.


-Không được.


-Sao vậy?


-Ở ngoài không an toàn....


-Kyu à,em đâu phải con nít ba tuổi đâu.


-Ừ,em được ba tuổi rưỡi rồi.


-Kyu.


-Ừm,hay là em đến nhà Heechul đi,cậu ấy ở với một người bà,đúng thế anh sẽ nói chuyện này với....


-Không,em không muốn làm phiền người khác.


-Cậu ấy sẽ rất vui lòng để em làm phiền đấy.Không cãi nữa....đi nào.


Và mọi chuyện đc an bài một cách nhanh chóng.


Nhưng vấn đề nảy sinh một cách nhanh chóng,một vấn đề tưởng như hết sức vớ vẩn nhưng lại vô cùng cấp bách. Sungmin đã không hề đưa theo một bộ quần áo nào bên mình,và cả ngày thì lo đi chơi,đến lúc vào phòng tắm mới nhớ.


Lúc nghe thấy tiếng của Sungmin trong phòng tắm,Kyu nhìn Kibum,Kibum nhìn Han,Han nhìn Won,Won nhìn Heechul và Heechul nhìn vào tủ quần áo của mình.


Một lát sau. Heechul lắc đầu. Bốn cấi đầu lập tức xoay về phía phòng tắm.


-Sungmin à,không có đồ.


-Cái gì?


-Vậy.....hay bây giờ đi mua.


Kyu đề nghị nhưng ngay lập tức bị phản đối.


-Vớ vẩn,đi mua mà không có chủ thể thì mua kiểu gì.


-Để cậu ấy lâu trong tình trạng đó sẽ ốm đấy.


-Heechul kiếm đại cái nào mặc đỡ đi.


-Làm gì có cỡ vừa cậu ấy chứ,à đúng rồi....


Heechul bật dậy chạy đi đâu đó và trở về với một đống lùm xùm trên tay.


-Đây,có cách rồi.


-Caí này là.....Siwon,Kibum và Han ngã ngửa ra nhìn cái chỗ quần áo vừa đc thả xuống trước mặt.


-Không còn cách nào khác,Kyu có ý kiến gì không?


-Không...hi hi..có điều,nên thêm cái này nữa..cái ấy ấy..


Kyu làm một số động tác bằng tay và heechul a lên một tiếng.


-đúng đúng...quên mất,chờ chút.


Bạch bạch bạch. Thả.

-Lần này thì đủ rồi nhé.

-Ừ.


Vậy tôi sẽ giúp cậu ấy. Cộc. cộc.


-Sungmin mở cửa,anh đưa đồ cho em nè.


-A..chờ chút.


Cánh cửa từ từ khép lại trước con mắt kinh hoàng của bộ ba WonHAn Bum,bất giác ba anh chàng ôm chầm lấy nhau cùng....run.


Rầm.


-Xong rồi.


Giọng heechul đầy hồ hởi,ba anh chàng kia càng run mạnh .


-Sao lại mặc như vậy chứ?


Sungmin đi ra từ nhà tắm và bẽn lẽn nhìn Kyu,thấy anh cũng đang chăm chú nhìn mình,cậu vội cúi xuống.


-Thấy thiên tài ta ra tay thế nào hả....ê ba tên kia...ê...ê..còn sống không đấy,hừ đc lắm,đã vậy ta mặc cho cả ba luôn nhé,


-Khônggggggggggggggggggggggggggggggggg,.........he lp meeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee.


-Ngậm miệng lại, điếc tai tôi rồi.


ẶC....hưm ưm.


-Thế có tốt hơn không.Sungmin lại đây đi.


Bước.


Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Kyu,cậu hỏi mà không hề nhìn anh.


-Nhìn cái gì?


-Xinh chết được.


-Ngốc.Sao lại nói con trai là xinh chứ.


-Có sao nói vậy thôi.


-À…mọi ngtười cùng đi ăn đi,em khao.


-Hở.


-Đi liền,Han kyung chuẩn bị xe,tối nay không say không về .Heechul ra phán quyết cuối cùng và tất cả đều nghe theo.


Bốn người lon ton chạy trước ,Kyu vừa đi vừa dìu Sungmin,trông cậu khổ sở vô cùng trong đôi bốt và cái váy đầm.


Nhà hàng Belive.


Đây là nhà hàng của một người hàn lập ra nên nó mang đậm phong cách hàn.


-Nhìn cái gì mà nhìn lắm thế không biết.


Heechul càu nhàu khi vừa đặt mình vào ghế.Mà khó chịu là phải,vừa bước chân vào cửa mọi ánh mắt cứ đổ sáu người,muốn kiếm một chỗ ngồi khuất khuất một tí thì không có chỉ còn mỗi caí bàn giữa phòng,thành ra cứ như người ngoài hành tinh mới đáp xuống mặt đất đang bị người trái đất tìm hiểu nghiên cứu vậy.


-Kệ họ đi,quan tâm làm gì.


Kyu bình thản như thường,anh kéo ghế cho Sungmin ngồi xuống cạnh mình.


-Cẩn thận.


Heechul nói bằng cái giọng ngán ngẩm.


-Bummie,không còn chỗ nào khác nữa sao.


-Tất nhiên là có nhưng ở đây là ngon nhất.


-Nhưng thế này nuốt không trôi.


-Thì đã bảo mặc kệ đi mà,lại đây.


Kibum lôi mội cái ghế khác cho Heechul.


-Ngồi né sau tớ này.

-Hì,cảm ơn.

-vậy có thể gị đồ ăn được chưa?


Siwon lên tiếng và cầm quyển thực đơn lên nhìn.


-Ừm….có vẻ ngon đấy Kibum,toàn món hàn thôi.


-Gọi thoải mái đi……bla bla bla.


chẳng mấy chốc cả bọn đã tự nhiên như ở nhà.Vừa ăn Sungmin vừa kể cho mọi bốn người kia về Hàn quốc,Kyu tum tỉm cười từ đầu đến cuối.Nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì bia của Sungmin anh chỉ muốn ôm lấy và đặt lên đó một nụ hôn,nếu không có mấy người kia ở đây thì…….

Ringggggggggggggggggggggg

Tạch


-Cô à…à vâng…cháu sẽ về muộn một chút ….ừm vâng,chút nữa cháu sẽ nói ..vâng chào cô.


Sungmin ngưng cậu chuyện của mình.


-Có chuyện gì sao?


-Không có gì đâu,em mau ăn đi,nói nãy giờ không đoí sao..


Sungmin cười và nhận miếng bánh tù anh.


………………………..


-No quá.


-uh.


-Vậy bây giờ ai đi đường nấy nhé,mai gặp lại.


-Nói với bọn tôi làm gì,nói với cái đôi kia kìa.


Quay. Nhìn. Lắc đầu. Rồi lại gật đầu.


Han lôi Kyu,Kibum kéo Sungmin ,mỗi người theo một ngả.


-Làm gì thế?Kyu gắt.


-Có định về không,cậu nhìn lắm cậu ấy lão hóa mất đấy.


-Ai phát minh ra cái định luật đó vậy?


-Tôi à không Là Heechul.


-Ặc.


-Tóm lại là về.


-Cho tôi chào em ấy đã chứ.


-Thôi,thôi thôi thôi.


Và Siwon giúp Han hoàn thành nhiệm vụ của mình bằng cách nhét Kyu lên xe và rồ máy.


Còn lại ba người.


-Có chắc là hai cậu tự về đc chứ?Kibum nhìn hai người kia với vẻ lo lắng.


-Cậu nghĩ tôi là ai hả?Lo mà về đi,không cậu sẽ đc nghe nhạc giao hưởng miễn phí đó.Mai gặp lại.


Heechul đáp và dắt Sungmin đi.


-Cậu ấy lúc nào cũng coi tôi như đứa bè ba tuổi vậy.


-À..tình cảm hai người tốt thật đấy.


-không bằng hai người đâu.


-Um…*Đỏ mặt*.


-A ja bây giờ hơi khó bắt tac xi,chúng ta cùng đi bộ về ha,cho mát.


-Không tệ đâu,kể cho em nghe chuyện của mọi người nha.


-À,chuyện bọn này thì có gì đâu.


-Kể đi.

-Uh thì….

Heechul múa cái lưỡi của mình làm Sungmin cười rũ rượi,câu chuyện vừa đến hồi gay cấn thì…..


-Hi,baby.


Heechul chuyển tông ngay tức khắc.


-Thằng nào dám gọi ta là…ớ…


Ba…ấy nhầm bốn,là bốn tên to như hộ pháp đang tiến chậm,rất chậm về phía hai người,khuôn mặt của chúng lộ rõ một chữ “Dê” to đùng.


-Các người muốn gì?


Sungmin đứng yên chong mắt nhìn,cái nhìn không có một chút sợ hãi.Heechul thì hơi lùi lại sau cậu.


-Muốn gì,còn muốn gì nữa hố hố hố hố.muốn hai cô em đấy,hố hố hố.


Bốn tên trời đánh thánh vật ấy làm Heechul tức điên,anh quên cả sợ.


-Đồ điên,bọn mày bảo ai là cô em,mau cút đi không ta tát cho một phát thì vào bệnh viện răng hàm mặt khoa chấn thương chỉnh hình bây giờ.


Hớ….Sungmin ngớ người ra rồi phụt cười,cậu cười chảy cả nước mắt trong khi mấy tên kia đứng như trời trồng.Nhưng cái khoẳng khắc ấy cũng chẳng đc lâu,một trong bốn tên bẻ ngón tay rắc rắc:


-Ghê gớm nhỉ,hay lắm,anh rất thích những cô bé cá tính như em, để xem tí nữa em sẽ van xin như thế nào.


Hắn bước nhanh,nhanh,một bàn tay đưa ra phía trước…


Bốp. Bàn tay bẩn thỉu kia lập tức rụt lại.


-mày dám….


-Không đc lại gần đây.


-Hừ..chúng mày,còn ngó hả,lao lên làm thịt hai con nhỏ này cho tao.


Rập rập. Chát. Pặc.


-Á.


Bốp. Thụi. Đá. Huỵch.


-Hự.


Bốp bốp bốp.


-Liên hoàn vả của Kimheechul này, ăn cho đủ bộ ba cái nghe con.


-Ối …á.. ối….ối…á.


-Ui nhẹ tay thôi không chết người đó anh à.


-Em không có tư cách để nói anh,coi cẩn thận chứ em bóp hắn nghẹt thở rồi kìa,còn nữa cái tên đang ở dưới chân em ấy,xê chân sang bên phải chút cho nó hêt đường con cái luôn đi.


-A…một ý kiến hay….a coi chừng bên trái.


Bốp.


-Vẫn ngóc dậy được à,cũng giỏi đấy,nhưng bây giờ thì cứ yên giấc tới sáng luôn nhá.


Heechul đứng dậy vẫy vẫy tay.


-Đi thôi Sungmin,không còn bọn khác nữa thì phiền lắm.


-Ớ……


-Cái loại vô dụng này thì chục đứa cũng không xi nhê đâu,có điều mồ hôi ra rồi này,mắc công về tắm lại.


-Ặc.


-Buông hai tên đó ra,và nhớ dùm cho là em đang mặc váy đó.

-Bên trong có quần sóc mà.

-Nhưng váy thì vẫn là váy.


-Rồi..rồi.


Sungmin đứng dậy,chỉnh lại cái váy cho ngay ngắn,cậu đá lại cho bốn tên đang nằm dưới đất mỗi tên một phát rõ mạnh.


-Có muốn em cho số phone không mấy anh,ha ha ha ha ha ha ha .Hay là em giới thiệu cho mấy anh một người nhé.Một mĩ nhân ,lai tây,hai má đỏ hây hây,trông thấy chắc chắn anh ngất ngây.Có điều mĩ nhân ấy đai đen nhị đẳng Karate và không biết nhẹ tay như em đâu.Há há há.


Heechul vỗ vai cậu.


-Sungmin à,cậu đúng là người yêu của Kyu,tốt lắm.


-Ơ…


-Đánh nhau giỏi, cái khoản ăn nói cũng giỏi luôn.


-Em thấy anh còn giỏi hơn nhiều.


-Tại vì cái tên ấy lúc nào cũng tự cho mình giỏi nên tôi phải luyện để nói cho hắn biết tay.


-Anh đang nói đến anh Kibum hả,anh ấy mà nghe được chắc khóc quá.


Hai người cười vang cả con đường.


Cách hai người không xa.


-Nghe em ấy nói gì không?


-Nhưng tôi không có khóc đúng không.


-Rồi…khổ lắm.


-Mà….kyu này.


-Cái gì?


-Sungmin đánh khiếp thế,sao cậu bảo em ấy …..


-Tôi còn đang thắc mắc đây,may mà hồi nãy cậu cản chứ không tôi lao ra rồi.


-Heechul đánh ác lắm, vào chỉ tổ ăn văng miểng.


-Thôi yên tâm rồi, về thôi, có mấy người yêu đẹp đẹp một chút là cứ phải lo sốt vó, chậc.


-Siwon khỏe thật, Han không bao giờ khiến cậu ta phải bận tâm như …


-Về…về…về thôi.


Sáng hôm sau.


-Heechulllllllllllllllllll.


-Zầy.


Heechul đáp và ngáp một cái rõ to.


-Đêm qua Sungmin ngủ có ngon không?có đạp chăn xuống đất không?buổi sáng em ấy luôn uống sữa dâu,cậu có làm cho em ấy không?trước khi đi có dặn dò em ấy cẩn thận không?.....


-ZAAAAAAA,hỏi gì mà lắm thế,gọi điện cho nó ấy.


-Không đc,Sungmin sẽ không vui nếu tôi hỏi ……


-Và tôi cũng thế.


-Heechul.


-………


-Chulie.


-…….


-Nàng Cindi.


-Vừa phải thôi, nó ngủ rất ngoan, sáng nó dậy sớm hơn cả tôi và nó không phải con nít một tuổi để tôi phải dặn là “bé ngoan ở nhà nhé” đâu.


Im.


-Nhưng….


-Vào học rồi, khổ lắm, nó bảo tan học sẽ đến đây.


-Áaaaaaaaaaaaaa.

-Lại gì nữa?

-Sungmin sẽ đến đây hả?


-Tai cậu có vấn đề à, tôi đã nói rõ ràng từng chữ rồi mà.


-Không được, không được.


-Mắc cái khỉ gì mà không được?


-Minie xinh xắn vậy, nhỡ bị bám thì sao, bọn con trai - tất cả đều háo sắc, phải gọi điện dặn em ấy ở nhà chờ mình đến.


Có ai đó. Xin tác giả. Cái pô. Vì không chạy kịp vào nhà vệ sinh nữa.


Tội nghiệp.

Cổng trường.

Sungmin nhìn lại đồng hồ,còn hai phút nữa,cậu liên tục đổi chân đứng cho đỡ mỏi.Kyu đã dặn cậu đừng đến trường nhưng nghĩ đi nghĩ lạiưSungmin thấy chẳng có li do gì để không làm thế cả,hôm qua cậu cũng đến đó thôi,có sao đâu,thật không hiểu nổi anh đang nghĩ gì luôn.


Cả buổi sáng nay cậu đã tự đi sắm cho mình một vài bộ quần áo,và bây giờ và bây giờ cậu đang mặc bận trên người một cây trắng toàn tập,mũ khuyết trắng, áo khoác trắng ,quần trắng,giày trắng,cả áo ngắn tay bên trong cũng trắng. (trong bài miracle ấy bà con).


Xoay xoay.


Ngó ngó.


RENGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG(trường nước ngoài có khác,chuông cũng rất là hoành tráng).


Từng đoàn học sinh lũ lượt đổ ra cổng trường làm Sungmin phải né sang một bên đường.

Nhìn.
Nhìn.

Toàn người gì đâu, không hề thấy bóng của cái đầu bạc. Sốt ruột, Sungmin chen vào dòng người đi ngược vào trường.


Đi. Đi. Lạc. Ừ lạc. Chính xác là lạc.


Sungmin quay vòng vòng và quên mất cả đường ra. Cậu cứ đi bừa và kết quả lại càng tồi tệ thêm.


Mỏi chân, Sungmin ngồi xuống một ghế đá thở.


-………bạn….tôi…..


Có người.


Hai người, một trai một gái,cô gái ….hình như cô gái đang tỏ tình, tên con trai kia thì mặt lạnh như tiền trong khi cô gái đang ngượng ngùng trao một bức thư có hình trái tim bên ngoài.


“Ủa,không phải chứ,sao mà giống……”Sungmin nghĩ ngay đến cái ngày cậu thấy Kyu với cô hoa khôi…..


-Điên hả?


“Ớ,thế này thì hổng giống,Kyu của ta đâu có bất lịch sự dữ vậy, và tóc anh í màu bạc còn tên này, làm gì mà lắm màu vậy, muốn nhử ong hả”.Sungmin quyết định bỏ đi vì tin rằng hai người kia sẽ không thể giúp gì đc cậu trong công cuộc tìm đường ra .Nhưng mà, ông trời thật khéo đùa,Sungmin chưa bước đc hai bước thì…….


-Cô ấy chính là người yêu của tôi.


Một câu nói rõ ràng,nó đập thẳng vào tai Sungmin .cậu quay lại theo bản năng và thấy một ngón tay đang chỉ vào mình.Không phải chứ……quay trái,quay phải…..hổng có ai khác……cậu lấy ngón trỏ chỉ vào mình ,miệng há ra như đang hỏi “cậu nói tôi hả”. Đáp lại câu hỏi đó là một cái gật đầu.


“MOOOOOOOOOO????”

Miệng Sungmin há hốc ra, mặt theo đó cũng trở nên đần thối. Còn hai người kia, một người thì tropng tình trạng giống hệt cậu, người còn lại tỉnh bơ như không.

Lí trí thúc giục Sungmin mau rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt và cậu nghe theo nó ngay.


Bịch. Bịch


_ỐI giời ơi….


Sungmin hét lên khi cả cơ thể cậu ngã ngửa về sau, tiếp theo đó,Sungmin nhận thấy vòng eo của mình bị ôm chặt,không cần nhìn Sungmin cũng biết người ôm mình không phải Kyu,Kyu không thể có mui thuốc là trên người được.


-Thế nào, cô còn không tin?


Có ai đó bỏ chạy, tiếng chân của người đó thật nặng nề nhưng mà việc quan trọng bây giờ là…..


Giãy dụa. Gỡ. Kéo. Không được. Tức giận. Cắn.


-Asaaaaa.


Đứng vững trên đôi chân của mình rồi,Sungmin sung sướng nhìn cái tên vô lễ kia xoa xoa bàn tay vừa bị cậu cho xơi một đòn cẩu quyền đau đớn.


-Làm cái gì thế hả?


-Câu đó tôi hỏi mới đúng,mắc gì tự nhiên ôm tôi.


-Giải pháp tình thế thôi mà,với lại ôm có một cái cô có mất mát gì đâu.


Pặc.


Sungmin túm lấy cổ áo hắn, cậu gằn giọng.


-Biết khôn thì đừng đụng vào tôi, với lại…….tôi là con trai, đồ khùng.


Khoảnh khắc này chính Sungmin cũng phải ngạc nhiên với bản thân,cậu có thể cảm thấy mình càng ngày càng bị ảnh hưởng bởi Kyu quá nhiều.Lúc Kyu còn bên cạnh,anh đã cho cậu thấy phải sống thật như thế nào.Từ ngày Kyu ,cậu đã đi học võ lại,có căn nguyên từ trước nên cậu học khá nhanh,cậu không muốn bị làm phiền bởi những kẻ không ra gì (như tên này chẳng hạn),nhưng lí do chủ yếu vẫn là cậu cố làm mình bận rộn và mệt mỏi để không phải nhớ đến anh.Cơ mà phải công nhận biết võ vẽ một chút cũng hay .....


-Buông tay ra.


Tên kia nói và gỡ tay Sungmin khỏi cổ áo mình, Sungmin phải tái mặt với sức khỏe của hắn, hắn gở tai cậu dễ còn hơn ăn kẹo,thậm chí còn làm tay cậu đau.


-Con trai hả, có nói quá lên không đấy…cái mặt như thế này…..


Sungmin lách người tránh bàn tay hắn, cậu lùi lại và nhìn hắn bằng một ánh mắt tức giận.


Nhìn. Nhìn. Cay mắt quá trời. Nhưng không thể nháy trước được, vì như thế là chịu thua hắn. Lại nhìn.


“Kyu ơi cứu em”.


_Sungmin à, em làm gì ở đó vậy?


Quay phắt.


Mắt ngấn ngấn nước (vì cay quá mà).


Nhưng có một người hiểu lầm.


Kyu chạy ngay lại, ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh lo lắng:


-Sao thế, sao lại khóc?


-Khóc hồi nào đâu, người ta cay mắt chớ bộ, nhưng mà cái tên kia…..ớ hắn đâu mất tiêu rồi???

-Em đang nói cái gì vậy, với lại đã dặn là ở nhà chờ,sao đến đây?

-Thì….


-Thì sao?


-Thì người ta sốt ruột mà…..mai phải về rồi……


Kyu phì cười, con người này…sao lại đáng yêu thế chứ,làm người ta chịu không nổi rồi đây.


Chụt.


-Oái.


-Hôn một cái vào má thôi,la cái gì?


-Tại đột ngột mà.


-Không đột ngột thì sao?


-Thì em tặng lại anh nè.


Chụt. Nhìn nhau. Cười. Và chỉ mong. Thời gian. Đừng trôi nữa. Nói đến đây.


Tác giả chỉ muốn dập dẹt cái mặt thượng đế ra, cái tài phá đám của lão không ai bằng. Người ta đang lãng mạn là thế,lão thấy liền ghen, ấy thế là.........

No comments:

Post a Comment