Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

23 September 2012

(KyuMin) - Chàng quản gia (T6) - PG13 - Longfic


Tác giả: Bexinh007
(Xin đừng đem fic ra khỏi blog khi chưa có ý kiến của tác giả)


Tập 6

-Sungmin ,có yêu tôi ko?

-Anh ...anh...đừng hỏi nữa....Sungmin vùng mạnh và thoát ra khỏi vòng tay của Kyu.Cậu chạy nhanh,chạy thật nhanh những mong gió sẽ làm khuôn mặt mình đỡ nóng hơn,chứ cứ tiếp tục tăng thân nhiệt thế này Sungmin chắc mình sẽ nổ tung mất.

Chạy đến hụt hơi Sungmin mới dừng lại,câụ nhận ra mình đang đứng bên bờ hồ....gió rất mạnh...hất tung mái tóc của cậu.....cảm giác về cái ôm cua anh vẫn còn nguyên vẹn....vòng tay anh thật mạnh mẽ,lồng ngực ấm áp lạ...đến mức người ta chỉ muốn đc dựa vào đó mãi thôi.Nhưng đó là con trai..là con trai đấy.....sao cậu có thể...

Sungmin ngồi phịch xuống ôm đầu.Tai sao...cậu ko hiểu....con người đó...tai sao...lại yêu cậu đến thế.....sungmin biết ..cậu dễ thương ...cậu đáng yêu....câụ đc người ta ngưỡng mộ...cậu chẳng lạ gì chuyện đó .....nhưng tình cảm của anh ko tầm thường như thế...ánh mắt anh khi nhìn cậu như muốn thiêu đốt tận tâm can.....cậu ko biết nữa...cậu ko hiểu cảm giác của mình lúc này là gì nữa....đầu óc cậu rối loạn thật sự......làm sao đây.....

-Có chuyện gì ư chàng trai...

Sungmin ngẩng mặt lên,một người đàn ông.....ông ta ngồi đó từ lúc nào...

-Cậu có chuyện gì buồn ư? Người đó nhắc lại câu hỏi.

Sungmin ko hề mở miệng,nhưng ánh mắt của cậu lại nói lên tất cả.Người đó ko nhìn cậu nữa,ông ta đứng dậy nhặt một hòn đá nhỏ ném xuống nước:

-Nếu là chuyên tình cảm,tôi chỉ muốn khuyên cậu một điều....Hãy nắm bắt cơ hội ngay khi có thể...đừng để đến lúc phaỉ hối tiếc...........như tôi vậy.....

-.......Nhưng tôi...tôi ko biết phải làm sao nữa.....

-Đừng lúng túng,hãy nghĩ kĩ lại xem......hãy dò xét lại từng ngóc ngách trong trái tim,cậu sẽ tìm đc câu trả lời cho mình...nhưng nên nhớ là phải nhanh lên...nếu ko....

Ông ta ko nói hết câu......Sungmin vẫn nhìn ông chờ đợi,nhưng ông đã quay gót.

Dò xét trái tim ư....như thế nào đây.....cậu ko hiểu...đau đầu quá...Kyu ơi.....ơ...tại sao lại goị tên anh ta chứ.....đúng rồi...từ khi anh xuất hiện cậu lúc nào cũng ỷ lại vào anh,có chuyện gì cũng để anh phải suy nghĩ thu xếp....mặc nhiên coi đó là công việc cuả anh...công việc của một quản gia....và anh cũng chẳng bao giờ phàn nàn gì nên cậu cũng ko biết liệu đó có thật là công việc nữa......

Sungmin nhắm chặt mắt lại,trong đầu của cậu hiện lên nụ cười của anh,nụ cười ấm áp,rạng rỡ....nụ cười đó chỉ dành riêng cho cậu thôi...ko phải sao ...người khác đố mà nhìn thấy nó đấy.....Mà nói đến cười ...hình như nụ cười hoàn hảo trước đây cua cậu cũng bị thay thế mất tiêu rồi,bây giờ cậu có thể cười nói thoải mái,nổi nóng loạn xị....chẳng phải cũng vì anh sao...Kyu ơi....anh chưa hê làm cậu tổn thương,luôn ở bên cậu.....chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng sao...vậy tại sao mình còn ở day chứ.....................

Sungmin mở bừng mắt,phải về bên anh thôi...về bên anh và cho anh biết câu trả lời của cậu....

Sungmin chạy như chưa bao giờ đc chạy như thế,cậu bíêt trái tim cậu đang tìm kiếm điều gì.....kia rồi....anh vẫn đứng đó.....anh buông thõng tay,ngửa mặt lên trời.....Kyu……Kyu ơi....

-Kyu.....Sungmin gào lên.

Anh quay người lại và cậu đâm sầm vào người anh,anh ôm lấy cậu và cả hai cùng ngã xuống nền cỏ.Sungmin bật khóc....may qua...anh vẫn ở đây...nếu anh bỏ đi rồi.....ôi...cậu ko dám nghĩ nữa,mà cũng ko cần phải nghĩ làm gì vì bây giờ chẳng phải anh đang ở đây đấy thôi,cậu đang nhìn thấy anh,đang ôm anh,đang ngửi thấy mùi trên cơ thể anh….cái mùi bạc hà nhè nhẹ...cậu đang cảm nhận đc anh bằng tất cả các giác quan của mình.Đúng thế .anh đang ở đay ,đang ở bên cậu đây này...................

-Sungmin.......

-ưm........

-Nặng quá hà......
-Đáng ghét....Sungmin ngồi dậy, đấm vào ngực anh một cái rõ mạnh,và quay mặt đi.

Kyu ngồi dậy,choàng tay qua vai và vùi mặt vào mái tóc cậu hít hà:

-Tại sao bỏ chạy?

-Sợ.

-Sợ gì?

-Sợ anh.

-Vậy tại sao còn quay lại.

-Để cho anh biết đáp án.

-Đáp án?

-Ừ…..

Sungmin ngửa mặt ra sau,ghé miệch thật sát tai Kyu và thì thầm ba từ yêu thương.

Kyu há hốc miệng nhưng cũng nhanh thôi,anh nở một nụ cười hạnh phúc,và kéo sungmin quay lại đối mặt với mình,gấp gáp đặt lên môi cậu một nụ hôn.Sungmin mở to mắt ….ư hư…..ơ hơ…..

Kyu cũng mở mắt ra nhìn cậu,Sungmin hiểu và từ từ nhắm mắt lại ,tẩn hưởng sự ngọt ngào mà anh đem đến cho mình……một lúc lâu sau…Sungmin ko biết là bao lâu nữa,cậu chỉ cảm thấy mặt mình đang đỏ rần rần còn môi thì mọng lên…..
Kyu thì chẳng có chút biểu hiện gì gọi là xấu hổ,anh thản nhiên ngồi ngắm Sungmin đang ngượng chín mặt…….

-Nhìn…. Nhìn… gì chứ? Sungmin đứng lên,cậu chịu hết nổi rồi,sao anh ta có thể như vậy chứ ,trong khi cậu thì…….

Kyu nắm lấy tay Sungmin và lôi cậu ngồi xuống,anh tựa cằm vào vai cậu:

-Ngượng gì chứ…….

-Lần…. đầu….của người ta đó…

-Ko lần thứ hai….

-Hả ????

-Hôm trước….đi về ấy…cậu ngủ quên…tôi đã hôn cậu rồi…..
-Á..a…Anh …anh…anh….dám…dám….

Kyu bật cười…con người này sao mà dễ thương đến thế chứ…mặt kìa….bây giờ mà áp củ khoai vào nướng ko khéo cháy luôn….hi hi hi….bi giừ tranh thủ “hun” thêm một cái nữa có sao ko nhỉ…à mà thôi…cậu ta sẽ giết mình mất ..mà mình thì chưa muốn chết đâu…..công bao nhiêu lâu trồng trọt bi giừ đến ngày gặt hái mà,ngu dại gì mà về trời cho sớm chứ….ở đây có một thiên thần siêu dễ thương rồi….lên” trển” toàn mấy lão già khú đế tay cầm sổ sách thì chán chết…..

(t/g:-Oái thượng đế mong ngài bới giận….

-Mi ko thấy nó nói xấu ta sao hả..? còn dám nói ta già khú đế nữa chứ…ta mới có mấy trăm nghìn cái xuân xanh chứ mấy….ta phải trừng phạt…

-Ngài bớt nóng,anh ấy mà có chuyện gì là các fan sẽ giết con mất,mà con chết thì lấy ai viết truyện cho ngài đọc…..thượng đế ơi hãy vì nghiệp lớn mà nhịn ……

-Hừ….ta nhịnnnnnnnnnnn…nhưng cũng phải…)

Àoooooooô…..oái mưa…Kyu chồm dậy cởi áo khoác ngoài trùm lên đầ Sungmin và kéo cậu chạy .”Ngày quái quỷ gì thế này,từ sáng đến giờ toàn phải chạy là chạy”Sungmin lầm bầm.Kyu nghe thấy và cười vang ,tiếng cười của anh át cả tiéng mưa…ko xong rồi..càng lúc càng yêu con người này hơn…Sungmin à ..tôi phải làm sao đây…..tôi điên lên vì cậu rồi này…..


Nhìn thấy một quán ăn bên đương,Kyu vội tấp vào..Sungmin mở áo khoác ra và nhìn anh,anh ướt sũng,cậu vẫn còn tương đối khô ráo vì đc anh che cho suốt cả quãng chạy .

-Kyu à…ướt hết rồi này….cảm mất…..da anh lạnh ngắt rồi…

( t/g:thượng đế ơi nhỏ mọn quá đi,sao cho mưa to vậy chứ..hu hu hu hu)

-Không sao đâu,chút xíu này nhằm nhò gì…với lại nếu ốm thật thì có người chăm sóc rồi…..hi hi hi..

Anh nói và nắm lấy bàn tay đang áp trên má mình.Bàn tay nhỏ bé ấy cũng đang run run vì lạnh.

-Chúng ta cần thay đồ,xem nào Kyu…thả tay ra đi….

-Nhưng ấm mà…..chẳng phải đang lo cho anh sao….

-ừ thì….

-Anh sẽ gọi tacxi,chờ một chút nhé……

Kyu chạy sang đường bên kia,bóng anh bị đoàn xe tấp nập dưới lòng đường che khuất.

-….lần này te tua…. …..

Sungmin giật thót.Giọng nói này…..Chang Soah…..Cậu kéo áo của Kyu lên,kín đáo liếc về phía phát ra tiếng nói…Ko sai,là Chang Soah….cô ta đanh ngồi cùng một cô gái khác ,tay vung vẩy một tấm ảnh…..

Một bàn tay đặt lên vai cậu:

-Sungmin ,ko có xe…ơ…sao thế…..

Kyu nìn theo hướng mắt của Sungmin…ô hô….Anh kéo cả Sungmin vào quán.

-Này,làm gì thế,cô ta nhận ra thì sao….

-Ko nhận nổi đâu…lần trc em mặc đồ nữ mà…..

Chẳng mấy bc,Sungmin và Kyu đã đứng sao Soah,cô ta chẳng hay biết gì vẫn to miệng bô lô ba la đủ thứ.Cô bạn kia dán mắt vào tấm ảnh trên bàn,vừa nghe vừa gật gù ra chiều hưởng ứng.

Cũng nhanh như lúc bc vào,Kyu giật lấy tấm ảnh…

-Ảnh đẹp quá ta….

-Ai mà….ơ…Kyu oppa…Chang Soah hốt hoảng đứng lên nhìn chằm chằm vào hai con người trước mặt bằng một dôi mắt mở to như muốn rơi cả tròng ra luôn.

Cô bạn kia chẳng hiểu chuyện gì nhưng thấy hai anh chàng đẹp trai bc đến thì liền đứng dậy giới thiệu:

-Hai người là bạn Soah sao,em là ……..

Cô ta im bặt trước ánh mắt của Kyu.Một ánh mắt lạnh lùng,kiêu ngạo,sắc lạnh….ánh mắt ấy khiến cho người đối diện sợ hãi như con thú đang bị truy đến đường cùng trong cuộc săn mồi.

Kyu nhếch mép:

-Một bức ảnh đẹp đúng ko Soah,kèm với một câu chuyện cũng rất hấp dẫn nữa chứ,có thể kể lại cho tôi nghe lần nữa ko…….

Chang soah đứng đó như hóa đá,hỗn loạn, sợ hãi……
Sungmin nép sau Kyu,cậu vẫn sợ bị nhận ra nhưng có lẽ là lo hơi thừa vì cô ta có biết trời trăng gì nữa đâu.

Những ánh mắt trong quán bắt đầu đổ dồn về hai người. ungmin giật giật áo Kyu:

-Kyu à….người ta nhìn kìa…..

Kyu quay sang mỉm cười với Sungmin:

-90% là vì em thôi…đừng lo….

-Ko phải…..là vì cái đầu bạc của anh thì có…nhưng mà ngồi xuống đc ko……

Kyu vốt nhẹ mái tóc vàng đã ướt nước rồi đưa mắt liếc cô gái kia một cái.Như một cái máy,cô ta tự động xịch vào trong, chừa ra một chỗ đủ rộng cho cả hai người.

Kyu đẩy Sungmin ngồi xuống trc và cũng đặt mình xuống cạnh cậu.

-Cho hai cốc ca cao nóng.Sungmin …em uống đc ca cao chứ…

-Tất nhiên…

-Và hai bánh ngọt nữa…ôi..chúng ta bỏ quên đống đồ ăn anh mua trong công viên rồi….

-Tại chạy mưa nên quên mất tiêu…

-Ko anh nghĩ là nó đã bị lãng quên từ trc đó……ừm…Soah cô có thể ngồi xuống đc rồi đó…đứng vậy cũng chẳng giải quyết đc gì đâu.

Chang Soah ko ngồi xuống,cô ta chống tay và thành ghế,cố gắng lấy lại hơi thở:

-Anh…anh….đã…nghe..bao lâu rồi.

-Đủ để hiểu tất cả…..Sungmin ca cao của em nè…Soah,tôi nói cô ngồi xuống đi,ko thấy mổi chân à….ối Sungmin nó còn nóng đấy ,phải cẩn thận chứ,bỏng thì sao….

Phịch….

-Soah à…..Cô gái kia hoảng hốt nhìn gương mặt của bạn mình,bây giờ nó đang mang một gam màu đáng lo ngại.

-Soah,cậu làm sao thế….Hai người này là ai…???

-Ami….

-Hả?
-Cậu về trước đi được ko….

-Ơ…được…..vậy….

-Không cần đâu,cô cứ ngồi đó….Kyu nhường luôn cốc ca cao của mình cho Sungmin.Anh nhẹ nhàng thổi nó cho đến độ nguội thích hợp rồi mới đua cho cậu.Sungmin vui vẻ nhận lấy uống ngon lành trước cái nhìn dịu dàng của Kyu và cũng trước bao con mắt ngưỡng mộ của các cô gái trong quán.

-Kyu oppa…..chuyện này…..

-Chẳng phải cách đây mấy phút cô vừa kể cho cô ta nghe rất chi tiết sao,còn ngại gì nữa …..với lại có cô ta ở đây tôi đỡ mang tiếng ác ….lỡ người ta bảo hai chúng tôi ăn **** cô thì sao……A …Sungmin …uống từ từ thôi….này hãy lấy cho tôi thêm hai cốc nữa nhé…..

-Kyu oppa…chúng ta cần nói chuyện…..

-Thì tôi đang nói đấy thôi….

-Ko, ý em là nói chuyện riêng…..

-Ko,có gì cứ nói luôn….

-Coi như em cầu xin,hãy làm ơn đi,chúng ta cần nói chuyện riêng……

-Ko….Kyu vẫn cứng rắn.

-Kyu à…Sungmin đặt cốc ca cao xuống.

-Huh?

-Hãy nói chuyện với cô ta đi….

-Nhưng….

-Kyu à…chấm dứt chuyện này sớm và về nhà,em muốn thay áo, ướt thì sẽ bị lạnh đúng ko….

“cậu ấy xưng là em…trùi ui….”Kyu nhìn Sungmin ko chớp mắt,rồi anh cười:

-Thôi đc,sẽ nhanh thôi,anh sẽ gọi xe đến đón….Soah,chúng ta đến bàn kia…

Kyu nói và bc đi,Chang Soah ngoái lại nhìn Sungmin rồi cũng bước theo.Sungmin chẳng quan tâm,nhìn thì sao nào…cứ nhìn đi…đố cô dám làm gì tôi đấy…đụng đến tôi rồi Kyu ko tha cô đâu…hứ…


-Anh …anh à…..

-Hửm….Sungmin dời ánh mắt khỏi cái cốc….con bé này muốn gì đây…..

-Anh …anh…xin hỏi..các anh..là..gì của Soah vậy?

-Hả.. à.. à..nói thế nào nhỉ,người cô ta thầm yêu và địch thủ….thế đấy.

-Là sao…???

-Cô muốn hiểu sao cũng đc.

Lần đầu tiên Sungmin nói chuyện kiểu này với con gái….Từ xưa đến nay cậu luôn tỏ ra lịch sự, ân cần với tất cả con gái,vì sao ư ,vì cậu đã dc giáo dục như thế, đúng vậy như bố cậu nói, đó là điều cơ bản mà một nhà kinh doanh giỏi phải có…..Sungmin đã thực hiện lời dạy đó xuất sắc trong mười mấy năm qua,nhưng bây giờ cậu cảm thấy nó ko cần thiết nữa,cứ nhìn Kyu kìa,ngoại trừ mama của anh ấy ra,Sungmin cá là chưa có cô nào nghe đc một câu ngọt ngào của anh ấy đâu nhé,thế mà sức thu hút của anh ấy chỉ có tăng chứ ko hề giảm….vậy thì tội gì cậu phải làm khổ các cơ mặt của mình cơ chứ….Nhất là trc một bà cô lòe loẹt thế này,cười được một cái chắc mấy cốc ca cao uống nãy giờ đi tong luôn …xí….Bây giờ ta sẽ ko hào phóng như vậy nữa đâu nhé,ta chỉ cười với….úi sao lại nghĩ đến ……bla bla…ko nghĩ ko nghĩ……uống tiếp nào….

Sungmin chụp lấy cốc ca cao và uống một hớp thật to….

AAAAAAAAAAAAAAaaaaa,nóng quá…..Sungmin phun phì phì….lưỡi lập tức rộp lên…cốc ca cao đổ xuống bàn,tràn cả vào tay cậu.Sungmin bật dậy và chạy vào nhà vệ sinh bỏ lại một cô gái đang hụt hẫng như rơi từ trên trời xuống.

Kyu trở lại bàn và nhăn mặt vì ko Sungmin ko còn ở đó.

-Cậu ấy đâu…..

-Anh ấy …trong nhà vệ sinh….ca cao đổ lên tay.....ơ Soah à….

-Chúng ta về thôi….

-ơ.. ừ..chào anh.

Hai cô gái đi rồi,Kyu chợt phì cười.”Mới hù một tí đã xong việc,hừ nhát cáy vậy mà dám chơi gan với ta,mà Sungmin sao lâu thế nhỉ…”.(Ôi oppa ơi,mới rời nhau có 5 phút chứ mấy).

Lâu quá
Lâu thật….Kyu rút điện thoại ra…..tuttttttttttt…..tuttttttttttttttttt….c� ��ch…..tut tút…….chuyện gì vậy….Kyu hốt hoảng lao vào nhà vệ sinh.

-Sungmin à…..

Không có tiếng trả lời.

-Sungmin….

-Em ở đâu thế Sungmin….

Tình hình chẳng khá khẩm gì hơn.

Vẫn yên lặng.

Đầu óc Kyu hoảng loạn.Anh mở cửa tất cả các phòng…ko thấy….Chuỵện quái quỷ gì thế này….cậu ấy đâu rồi….Sungmin …Sungmin ….

-Mau gọi cảnh sát ,một người vừa mất tích ở quán này…

Kyu hét ầm lên,cả quán lập tức xôn xao.

-Không nghe thấy à,tôi bảo gọi cảnh sát ..nhanh lên…..

-Vâng…vâng..quý khách bình tĩnh….

-Còn bình tĩnh gì nữa,bạn tôi vừa bc vào toalet đc vài phút thì ko thấy đâu nữa…chết tiệt…mau gọi đi …nếu có chuyện gì thì……..

…………………………………………� �…………………………………….

-Cậu Cho,chúng tôi tìm thấy cái này…..

Viên cảnh sát đưa ra một cái bông tai hình chữ thập.Kyu vội chộp :

-Sungmin,nó là của Sungmin,nó ở đâu vậy…..

-Bồn rửa tay số ba,có vài vết tích ko rõ rang nữa…..có lẽ là một cuộc cãi lộn nhỏ….

-Nhỏ ư..các người nói là nhỏ ư,bạn tôi đã mất tích đấy….

-Chúng tôi sẽ cố hết……

-Tất nhiên là các người phải cố,khỉ thật…..

Kyu hét lên,cơn giận làm anh mất tỉnh táo.Sungmin…..Sungmin…..em đâu rồi….tạu sao lại lại thế chứ….sao anh lại để em ở đó chứ…..đáng lẽ anh phải luôn ở bên em….thế mà còn dám noí yêu em ư…..yêu em mà ko bảo vệ đc em….trời ơi….anh phải làm sao đây…Sungmin ơi..anh phải làm sao đây….…..

-Cậu chủ,lão đến đón cậu….

-…..

-Cậu chủ ,có chuyện gì …..

-Sungmin mất tích rồi,em ấy biến mất ngay trc mũi tôi……

-Cậu chủ hãy bình tĩnh,chung ta về nhà cái đã…..

Kyu bc lên xe trong tâm trạnh rối bời.Anh vò nát mái tóc,hai hàm răng cắn chặt,cố gắng tự kiềm chế mình ko phát điên lên.Hỗn loạn, đầu óc anh hỗn loạn,tất cả xung quanh đều hỗn loạn.

-Cậu chủ đã về đến nhà rồi.

Kyu ngồi yên ko nhúc nhích.

-Cậu chủ…

-Tôi biết rồi quản gia….

Một căn biệt thự to như một toà lâu đài đc bao phủ bởi những hàng cây xanh ngắt.Nó phải gấp đôi nhà của Sungmin chứ chẳng chơi.một người phụ nữ quý phái tư trong nhà hớn hở chạy ra:

-Hyunie,con mới về ư….hyunie con làm sao thế….

Kyu loạnh choạng bám lấy mui xe…chóng mặt quá…và buồn nôn….

-Hyunie à…..

-Bà chủ,chuỵện là……lão quản gia thì thào vào tai bà Cho.Mặt bà lập tức biến sắc.

Kyu ko quan tâm.Anh đứng đó cảm nhận đầu óc mình quay cuồng …chỉ mới đây thôi anh còn ôm cậu trong vòng tay….ngắm nhìn khuôn mặt như thiên thần….nghe thấy tiếng cười trong trẻo…..vậy mà bây giờ chẳng có gì hết….biến mất như chưa từng tồn tại…

-Hyunie,con cần phải làm gì đó ngay đi, đừng có đứng thẫn thờ mãi thế…

Anh biết ,nhưng anh ko nghĩ đc gì cả…

-Bây giờ nó có thể đang sợ hãi , đang đau đớn..vậy mà con chỉ biết đứng đay mà ôm đầu tự trách mình thôi sao….

Kyu sực tỉnh, đúng rồi,tại sao anh ko nghĩ đến điều đó chứ,…

-Mẹ con đi một chút.

-Mẹ sẽ chờ hai đưa trong bữa trưa mai. Đừng về trễ đấy.

-Con chào mẹ.


Kettttttttttttt.Chiếc xe dừng lại trước một vũ trương lớn. Lập tức có người chạy lại mở xe cho anh.

Jang Bôkô có ở đây ko?

-Anh ấy có ở đây ạ…anh là...

Kyu ko trả lời.Anh bc thẳng vào trong.

Vũ trường,nhạc điên cuồng,những con người điên cuồng,rượu,thuốc….Kyu chẳng la gì…Anh khéo léo lách đến bên quầy rượu.

-Một chai uýt ki.

-đây thưa quý khách.

Kyu cầm lấy......khẽ giơ nó lên...và.....Choang…….cả tủ rượu tung toé,tên đứng trực nhảy sang một bên hét ầm lên.Nhạc tắt, đèn vụt sang.Tất cả ngừng nhảy và vây quanh Kyu.

-Tránh ra…bảo kê đây…thằng nào….

Dòng người dich ra chừa một lối đi rộng.

-là thằng nào..???

-Là tôi.

-A,anh cả,lâu ko gặp…..anh đang….

-Gọi Bôkô ra cho tôi.

-Vâng thưa anh….mày ..và mày…lên kia mời anh Bôkô….
Kyu rót một cốc rượu đầy và nốc cạn.Rượu làm đầu óc anh căng ra.Sungmin…..aaaaa….chết tiệt.

-Đây là anh cả sao….không ngờ còn tre thế ……

Một đứa con gái với thân hình bốc lửa tiến lại gần,cả người cô ta bốc ra mùi phấn son,cảm giác buồn nôn của Kyu tăng lên……..Anh tiếp tục rót rượu….

-để em giúp anh nhé….cô ta với tay cầm lấy cốc rượu.

Bốp.

Một cái tát nảy lửa.Kyu đứng thẳng dậy,mắt anh long lên:

-Ko đc động vào người tôi,Jungrak…dẫn tôi đi gặp Bô kô ngay bây giờ….

Gã tên Jungrak bây giờ đang ớ cả người ra,lần đàu tiên thấy anh cả đánh con gái,còn đánh mạnh như vậy….Dù là người rất lạnh lùng nhưng anh cả là người hiểu biết và nói sao nhỉ,lịch lãm …một sự lịch lãm đến mức đáng gườm,làm ai cũng phải nể

Dãy phòng vip.

Khác hẳn sàn nhảy ồn ào bên dưới, ở đây khá yên tĩnh.Những hành lang kéo dài và những chậu cây cảnh cao gợi một cảm giác khó chịu.

Kyu thấy hai thằng đàn em hồi nãy đang đứng trc một cái cửa với dáng điệu tần ngần.

-Anh cả…..

-Ở trong này hả?

-Vâng

-Tránh ra.

Rầm rầm rầm..Ba cú đá liên tiếp….cánh cửa vẫn ko hề gì nhưng…

-Ai dám làm loạn ở đây hả,có biết…..hưmưm….

Kyu đẩy hắn vào luôn.

-Jang.

-Ủa ai thế này…anh cả, lâu ko gặp.

Một người thanh niên đẹp trai chạy lại nắm lấy tay Kyu lắc lia lịa.Kyu rút tay mình ra, nói rõ từng từ:

-Tôi muốn mượn người của anh.

-Bất cứ điều gì anh muốn,nhưng có chuyện gì vậy,mấy tháng nay anh biến mất tăm…bây giờ xuất hiện và nói có việc cần ….chắc là việc lớn đây hả,ha ha.

-Gọi tôi là kyu đi,anh lớn hơn tôi mà.

-Ko đc,luật là luật.Anh đc thừa nhận và dù muốn hay ko anh vẫn là anh cả…thôi nào ngồi xuống đi…các em rót rượu….

-Dẹp hết đi,tôi ko có thời gian,ngay bây giờ anh có thể huy động đc mấy người?

-Ko chắc lắm nhưng cũng trên trăm…đủ ko???

-Tôi muốn càng nhiều càng tốt, hãy cho người liên lạc với khu đông Seul…ít nhất là hai trăm…..

-Anh cả à….anh cần nhiều người như vậy để làm gì ,có thể nói cho thằng đàn em này ko…

-Tìm người….

-Ai,nhân vật vip nào thế???

-Con trai của LeeSo man chủ tịch tập đoàn SM ,Lee Sungmin, chắc anh cũng biết người này…..

-Ha ha ha,tưởng ai,người đó làm sao mà phải tìm….mà quan hệ với anh thế nào thế?

-Từ khi nào anh bắt đầu nhiều chuyện thế hả,có giúp ko…

-Tất nhiên,nhưng có qua có lại,tôi đc gì đây???

-Đc lắm,tôi giao lại khu Cheoksoh cho KiMan nhé.

-Anh cả ….

-Làm hay ko?

-Anh cả đúng là …..thôi đc rồi…Jungrak…mau thực hiện đi.

Người tên Jungrak vội chạy đi.Kyu thả mình xuống một cái ghế bành to.anh lại uống rượu.

Nhạt thếch…chẳng có chút vị gì, so với môi Sungmin chúng chỉ là nước lã…..Sungmin…anh nhớ em quá…..em vẫn bình an chứ ..anh sẽ tìm ra em ngay thôi..và anh sẽ ko tha cho kẻ nào đã làm việc này đâu,anh sẽ ko tha đâu……

Jang Bôkô nhìn biểu hiện trên mặt của Kyu và mỉm cười,hắn đã đoán ra một phần…thật thú vị….hắn nghĩ tiến lại gần Kyu:

-Anh cả,người yêu anh hả….

-Thì sao..?

-HA HA HA….anh cả còn đào hoa hơn thằng em này,lần này chắc em phải cầu chúa cho cái tên to gan nào đó rồi,,HA HA HA.

-Jang,nói thêm một câu nữa tôi sẽ cho anh đi trc nó đấy.

-Ha ha ha,cho tôi xin đi….thế mà dám nói cả đời chỉ yêu một người,giờ thì sao hả…

-Thì người đó đấy.

-CÁI GÌIIIIIIIIIIIIIIIIIIII???

-hết đầu bây giờ đến tai hả,dạo này hỏng hóc nhiều thế…

-Này đừng nói là….anh tìm lại đc hồi nào thế…à à..hiểu rồi,lí do biến mất của anh đây hả..?

-ừ.Cũng ko phải là tìm,tự dưng xuất hiện trc mặt tôi, đến tôi cũng bất ngờ…

-Xem ra vụ này phải làm thiệt tình rồi đây…

-Thưa anh…Một người chen ngang vào cuộc nói chuyện….mọi người đã tập hợp dưới kia ạ.

Kyu ko chờ thêm một giây nào,anh đi xuống lầu ngay,Jangbôkô theo sát anh.

Dưới tầng ,hơn trăm người đang chờ đợi,sự xuất hiện của Kyu làm họ phấn khích, số vỗ tay,số huýt sáo,còn lại thì nhảy cẫng lên la hét.
Kyu đưa một tay lên và họ lập tức yên lặng.

-Tôi muốn tìm một người,người này rất quan trọng và phải tìm ra trong thời gian ngắn nhất.

Kyu rút ảnh Sungmin trong ví ra.

-Đi in ra,chuyền tay nhau và lùng sục cho tôi,ai có thông tin nhanh nhất sẽ có thưởng….ra vào bất cứ vũ trường nào trong một tháng mà ko phải chi một xu,nhậnh sự bảo kê trực tiếp từ Jangbôkô,có ý kiến gì ko…

Im lặng.

-Vậy thực hiện đi.

Hàng chục cái xe máy phóng đi đồng loạt gây ra một tiếng động khủng khiếp.Kyu ra xe,Jang bôkô cũng theo anh.Kyu mặc kệ,anh còn lạ gì tay này,nơi nào có trò vui là ko thiếu mặt hắn,nhưng hắn là một kẻ đáng tin và ít ra hắn cũng đang mang nợ anh,một món nợ lớn,anh đã nhìn nhận hắn từ khi hắn còn là một tên tiểu tốt đưa hắn lên vị trí này.Anh biết dù anh ko bao giờ nhắc đến nhưng hắn luôn mong có dịp để trả lại cho anh. Đó cũng là niềm kiêu hãnh của hắn.
Trong lúc Kyu đang vận động người thì ở một nơi khác……

Nền nhà lạnh và ẩm làm Sungmin tỉnh lại…đầu đau nhức…cú đánh của tên đó mạnh thật….khỉ thật bọn nó muốn gì ở cậu chứ…sao lại bắt cậu về đây….A ko xong rồi…Sungmin hốt hoảng nhận ra tay mình đang bị trói chặt sau lưng.

-Đại ca hình như nó tỉnh rồi.

Tiếng ai…..Sungmin mở mắt ra….chói quá….cậu nheo mắt lại ngay và cố gắng ngồi lên.

-Đưa nó lại gần đâu xem nào.

Sungmin bị lôi dậy,chân cậu mềm nhũn.

Phịch.Cậu ngồi bệt xuống.Rút kinh nghiệm lần trước lần này Sungmin hé mắt ra một cách chậm chạp nhưng:

-OÁI MÁ ƠI…….

Cậu giật bắn lên.Một khuôn mặt đang ghé sát vào cậu.

-Mày hét cái gì chứ….

-Tránh…tránh…

-Người có quyền ra lệnh là tao…chúng mày đâu,nhốt nó lại,nó sẽ mang lại cho chúng ta một món hời đây….chỉ cần có tiền chúng ta sẽ tung hoành ở khu bắc này….giam giữ cho cẩn thận và liên lạc với người nhà nó đi.

“Ra vậy,vì tiền”.Sungmin thở phào,tưởng gì chứ tiền thì cậu ko thiếu.
-Đại ca nó đẹp thật đấy ,hay là…

“Trời đất”Sungmin suýt tí nữa thì hét lên,”mẹ ơi mẹ hại con rồi ,sinh ra con đẹp thế này làm gì chứ, đi đâu cũng bị bắt nạt……Kyu ơi…anh đang ở đâu hả…người ta đang lâm nguy mà chẳng thấy mặt đâu…Kyuuuuuuuuuuuuuuuuuuu”.

-Im đi,lấy tiền cái đã rồi tính sau,mau gọi điện đi.

3 phút sau.

-Đại ca,hoàn toàn ko liên lạc đc.

-Hả?

-Máy bận.

-Hừ,chắc chúng nó đang lo cuống lên đấy mà.

Hãy gọi cho quản gia của tôi….Sungmin lên tiếng.

Tên trùm quay lại nhìn Sungmin:

-Mày nói quản gia…

-Đúng.

-Nhà giàu có khác, mau đọc số.

-*********

…………………………………………� �…………………………………………� ��…

Rennnnnnnnnnnnnnnnnnnn…Kyu mở máy ra…một số lạ.

-Alô,tôi là Cho Kyuhyun.

-Có phải quản gia nhà họ Lee ko?

Ketttttttttttttttttttttttt.

-Ai vậy?

-Chúng tôi đang giữ cậu chủ của anh.

Kyu bật loa ngoài lên và nháy mắt với Jangbôkô.Anh ta lập tức hiểu ý rút điện thoại ra.
-Anh muốn gì?

-Hãy chuẩn bị 100 triệu để đổi người.

-Chỉ vậy thôi hả?

-Hả.. ơ… chỉ vậy thôi.Nhớ đừng động chạm gì đến cảnh sát đấy,tao có tay trong ở đó,mày mà giở trò….

-Nói thừa, địa điểm???

-Ơ.. à,chúng tao sẽ thông báo sau khi mày đã chuẩn bị đủ tiền.

-Xong rồi nói luôn đi.

-Cái….cảng Sukus.Cứ đến đó sẽ có hướng dẫn tiếp theo.

-Cho tôi gặp cậu ấy đã.

-Đc…này….

-Kyu à…

-Sungmin em ko sao chứ? Sungmin à…..

-Em ko sao,mau đến đón em.

-Sẽ nhanh thôi,anh sẽ đến nhanh thôi,chờ anh nhé.

-Quên nữa…

-Sao???

-Nhớ mang cho em một cái bánh thật to vào,em đói…

-Đc rồi,…chờ một chút nữa thôi………Anh yêu em.

-Ừ.Biết mà.Me too.

Cạch.

Kyu rồ máy.

-Thế nào?

-Đã xong.Người của tôi sẽ đến đó trong năm phút nữa,chúng ta sẽ đến luôn chứ.
-Ko, đi đây đã.

-Đi đâu?

-Mua bánh.

-MO?????

-Sungmin đói bụng,em ấy muốn ăn bánh kem.

Jangbôkô nhìn Kyu bằng một ánh nhìn ko thể diễn tả nổi.

-Anh cả,nói thật nhé.Người ta nói con người khi yêu thương ko tỉnh táo nhưng anh thì…..chắc điên thật rồi.

-Cậu nói ko sai đâu,tôi cũng thấy thế mà.

Kyu lái xe vèo vèo còn cái gã bên cạnh cừ thở dài thườn thượt.

No comments:

Post a Comment