Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

23 September 2012

(KyuMin) - Chàng quản gia (T2) - PG13 - Longfic



Tác giả: Bexinh007
(Xin đừng đem fic ra khỏi blog khi chưa có ý kiến của tác giả)


Tập 2

Công việc đầu tiên của quản gia trong một ngày là đánh thức chủ nhân đậy.
7h 15 sáng trước cửa phòng Sungmin.Kyu hyun đã gõ đến sưng cả tay mà chẳng thấy một tiếng động nào phát ra từ bên trong cho thấy chủ nhân của anh đã tỉnh cả.

Liếc đồng hồ,”ko còn cách nào khác”,Kyu lùi lại 2 bước, co chân lên và tung cước.

Rầm.Cánh cửa bật tung. Sungmin giật bắn người,quẳng cái chăn sang một bên,vơ lấy cài đèn ngủ và đứng bật dậy trên giường trong tư thế-đố-đứa-nào –dám- lại- gần- tao.Ngơ ngơ mất một lúc cậu mới nhìn thấy nguyên nhân của tiếng động kinh hoàng đó.Ko từ ngữ nào diễn tả nổi tâm trạng của cậu lúc này.Tức giận – có , ngạc nhiên - có, khâm phục - có, sợ hãi - cũng có luôn.Tổng hợp những yếu tố đó lại dẫn đến hệ quả tất yếu mà ai trong chúng ta cũng có thể đoán biết một cách dễ dàng:

-Anh làm cái quái gì vậy hả?

-Ô cậu chủ,cuối cùng thì cậu cũng đã tỉnh.Tôi còn đang lo ko biết cậu có chuyên gì ko.

-Đừng có vờ vịt.Tại sao lại phá của phòng của tôi hả?

-Trách nhiệm của tôi là đánh thức cậu dậy mỗi sáng. Đã 7h15 rồi ,nếu ko dậy ngay cậu sẽ muộn học mất.
-Ai cần anh đánh thức chứ,tôi đã có…

-Đồng hồ hả?có phải cậu đang muốn nói tới cái này ko?

Kyu tiến lại một góc phòng,nhặt lên một vật mà cách đây vài tiếng có lẽ nó đc người ta gọi là đồng hồ.Còn bây giờ,nó te tua,tan tành tả tơi ko bút mực nào tả nổi.Hẳn là chủ nhân của nó đã ko nương tay chút nào khi lia nó vào tường.

Sungmin cứng đơ cả người.Chẳng phải cậu tiếc thương gì cái đồng hồ đó,nếu muốn thì cậu có thể mua cả trăm ngàn cái ấy chứ.Vấn đề là ở chỗ nó đang chung vai sát cánh với các tên đáng ghét kia làm chủ nhân đích thực của nó mất mặt.

Kyu tiếp tục hoàn thành vai trò của mình:

-Cậu có 10 phút để chuẩn bị,15 phút để ăn sáng.Tôi xin phép.

Kyu chuồn ngay sau khi né một cái gối đang bay đến mặt mình.

Chẳng lãng phí thêm một giây nào,Sungmin nhào ra khỏi giường.Cậu ko hề muốn nghe lời Kyu nhưng lúc này chính bản thân cậu cũng đang tự ý thức đc nguy cơ muộn học treo lơ lửng trên đầu.

Lao từ tầng hai xuống,cậu bước ngang qua phòng bếp mà ko thèm liếc lấy một cái.Kyu chạy theo nắm tay cậu kéo lại:

-Cậu chưa ăn sáng.

-Ko cần,gọi tài xế Kim cho tôi.

-Tài xế Kim đã nghỉ việc từ tối qua.Tôi sẽ kiêm luôn việc đó.

-Vậy thì mau chở tôi đến trường.

-Cậu sẽ ko đi đâu hết chừng nào còn chưa ăn sáng.

-Tôi sắp trễ rồi.(Sungmin cảm thấy máu nóng dồn lên mặt mình).

-Sẽ chẳng có ai trễ hết.

-Ở đây ai là chủ hả.Muốn quản lí cả tôi ư?(Sungmin nổi nóng thật sự)

-Tôi đc trả tiền để làm việc đó đấy.(Kyu cũng hét tướng lên)

Sungmin á khẩu. Từ bé đến giờ chưa ai dám to tiếng với cậu…vậy mà….
hắn….Hắn….Hắn chỉ là một tên quản gia mới chân ướt chân ráo bc vào nhà cậu hôm qua…..Cậu đanh mắt nhìn Kyu,anh cũng đáp lại bằng một cái nhìn ko hề thua kém về liều lượng.Chỉ tội cho đám gia nhân xung quanh sợ run cả người.Họ ko ngờ đc chàng quả gia trẻ tuổi này cũng ghê gớm như vậy,dám cãi nhau tay đôi với kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.Nhưng mà chuyện đó để sau, cái họ quan tâm nhất bây giờ ko phải điều đó,tất cả đang nín thở chờ để xem cơn giận của Sungmin sẽ đc bộc phát như thế nào.Nhẹ thì hét toáng lên đến vỡ cả cửa kính,nặng thì đập phá lung tung,nặng hơn nữa thì…..ôi trời hổng dám nghĩ thêm nữa….thì đằng nào mà chả phải dọn dẹp,cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa.

-Tôi ăn là đc chứ gì.

Sungmin chạy ngay vào bếp,vơ lấy một cái bánh kẹp và nhét lấy nhét để vào miệng.”Mi là cái bánh này,ta ăn mi ,ta nhai nát mi ra,ta..ta…”.nuốt hết cái bánh,cậu cầm luôn cốc sữa gần đó tu một hơi hết sạch.

Đám gia nhân+Kyu ngạc nhiên đến há hốc cả mồm ra ko ngậm lại nổi.Ai ai cũng đã chuẩn bị cho một cơn phong ba bão táp ấy thế mà nó lại……

-Chờ gì nữa mà ko đưa tôi đến trường đi.

Sungmin ném cho Kyu một cái nhìn đau thương.Nhận đc cái nhìn đó,Kyu chỉ biết làm theo lới cậu nói.Chiếc xe phóng đi đã lâu mà mấy người trong phòng ăn vẫn chưa hoàn hồn.Nói cũng phải,mới sớm ngày ra đã phải chịu mấy cú sốc như vậy mà vẫn sống sót thì đáng khen lắm rồi.

Ngồi trong xe,Sungmin đang tự rủa thầm mình hồi đêm sao lại ăn cái bánh ngọt đó.”Cứ tưởng hắn cũng ko đến nỗi tệ như mình tưởng…aaaahhhhhh…..ai ngờ còn tệ hơn,một người hét ra lửa,mửa ra khói ,ói ra phong ba như ta mà cứ đứng trước hắn là mất điện,bị hắn quay như dế tại sao aaaaaaaaaaaaaaaaaaa…..’’

Sungmin cứ vật lộn với những suy nghĩ của mình mà ko hề biết nó đã in ra hết trên mặt cậu đồng thời cũng ko biết luôn là qua chiếc gương trong xe,Kyu đã nhìn thấy tất cả.”Bó tay với cậu ta,hi hi,cái mặt lúc nãy nhìn mình…cứ y như mèo bị ướt nước……dễ thương quá…thật muốn véo cái má bầu bĩnh đó quá…..”.Ko muốn làm Sungmin giận thêm,anh cố nín để ko bật cười ra tiếng.Việc đó thiệt khổ sở hết sức,mặt anh cứ đỏ nhừ cả lên.Môi mím chặt đến bầm tím.

Phước đức cho anh,vừa lúc anh ko nhịn nổi nữa thì cổng trường Seinan đã hiện ra trước mặt.Xe vừa dừng lại,Sungmin đã nhảy xuống ngay.Cậu ko muốn bất cứ ai nhìn thấy cậu đi chung với con người này.

Vừa tung tăng dung dẻ đc một đoạn thì:

-Bạn Sungmin…

Cậu quay lại.Một cô gái.Nở nụ cười chuyên nghiệp của mình ra,cậu tiến lại gần cô ta:

-Bạn tìm tôi hả?có chuyện gì ko?

Cô gái đỏ mặt,ngất ngây trước nụ cười của cậu, ấp a ấp úng:

-Tôi..a…mình…..mình tặng bạn cái này……a…xin…xin bạn hãy nhận…a…mình…

-Đc rồi.(Sungmin đỡ lấy món quà từ tay cô ta và nhét nó vào cặp).Cảm ơn nhé,bây giờ mình phải lên lớp, bạn cũng về lớp đi sắp vào học rồi.

Nói rồi cậu bỏ đi một mạch hổng thèm liếc lại một cái xem cô ta có đứng vững trên mặt đất nữa ko. ”Lại mọc ra một cái đuôi, tưởng trường này có gì khác chứ, hoá ra cũng vậy cả thôi, ái chà, ko biết cái chỗ thiêu rác nằm ở chồ nào, mình quẳng mất cái bản đồ rồi”

Vùa đi vừa lẩm bẩm cậu đến lớp lúc nào ko hay.Vừa mở cửa lớp ra thì:

-OA Sungmin đến rồi kìa các cậu…..

-Trừng phạt đi…

-Dám giấu bon này nha,câu ghê thật đấy….

Sungmin nghẹt thở,cố vùng ra khỏi mấy thằng nhóc đang tóm chặt mình:
-Các cậu nói cái gì vậy hả?
-Á à,chuyên rõ như ban ngày mà còn giả vờ nữa,ko trừng phạt ko đc,anh em đâu,lột áo nó ra….

Nói là làm,tay cậu ta túm lấy cổ áo Sungmin,Phía dưới lớp nhao nhao lên tán thưởng…Tưởng chết đến nơi rồi thì…

-Khoan đã.(một giọng nói trầm trầm vang lên).

Mọi cái đầu trong lớp nhất loạt quay về hướng phát ra tiếng nói ấy.Dĩ nhiên chủ nhân của nó-Kyu hyun đứng dậy,chậm rãi tiến lại,và cũng rất chậm rãi gỡ những cái tay đang giữ Sungmin ra,rồi kéo Sungmin ra sau lưng mình.Chưa bao giờ Sungmin cảm thấy biết ơn Kyu như lúc này.Cậu mặc nhiên coi Kyu như tấm chắn đạn của mình,yên tâm nấp sau đó.

-Tất cả mọi người bình tĩnh nào,phải tra hỏi lại cái đã,chưa gì đã kết tội cậu ấy rồi…OK…15 phút sinh hoạt hôm nay sẽ trở thành phiên toà xét hỏi bị cáo Lee Sungmin…nào bắt đầu…

“Hảaaaa’’tiếng hả chưa dứt khỏi cổ họng cậu thì Kyu lùi ra,cậu lại bị tóm lấy, ấn ngồi vào một cái bàn gần nhất.Một tên to béo đấm tay một cái rầm xuống bàn:

-Đề nghị tất cả trật tự,toà bắt đầu tra hỏi….Bị cáo Lee sungmin..

-Hả?

-Không phải” hả”,phải nói là “có tôi”.Bị cáo chỉ đc phép trả lời là YES OR NO,understand?

-Yes.

-Tốt ,tốt lắm,cậu làm tốt hơn tớ tưởng
.
(Dưới lớp nhao nhao:”vào vấn đề chính đê thằng kia…..)

-OK,Ok,bây giờ trả lời tôi,có phải bị cáo và Cho Kyuhyun đang sống cùng nhà.

-Cái gì?( Sungmin đứng bật đậy nhưng ngay lập tức bị ấn xuống ghế).

-Tôi đã nói là phải trả lời thế nào hả?muồn bị lột áo ngay bây giờ luôn ko?

Xâu chuỗi toàn bộ sự việc xảy ra từ đầu đến giờ,Sungmin hiểu bọn này đã bít tỏng tong tong rồi.Ko còn cách nào khác,cậu bặm môi:
-Yes.
-Ô Ô Ô,bị cáo đã thừa nhận kìa…waaaaaaaa.Rồi rồi ,câu tiếp theo,phải chăng bị cáo cố tình muốn giấu chuyện này với mọi người.

-Cái.. à ..quên … NO.

Rầm…Cái bàn như muốn nứt đôi dưới cú đâp của tên béo kia:
-Nói dối,bị cáo nói dối.Kyu đã thừa nhận …ôi thôi chết mình lỡ mồm….
(Dưới lớp nhao nhao tiếp:’thằng ngu,lôi cổ nó xuống”)

Vậy là rõ,Sungmin quay mặt về phía Kyu nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống anh:”Ta nhất định sẽ tống cổ mi ra khỏi nhà”.Sungmin gào thét trong long.Kyu làm bộ ngó ra ngoài cửa sổ tránh cái nhìn sắc lém như dao của cậu. Điều đó hiển nhiên chỉ càng làm cậu càng sôi máu hơn.

Tiếng thằng béo vẫn tiếp tục tru tréo:

-Vì tội nói dối,bị cáo sẽ bị phạt…..Ái da đau quá…

-Em mà ko về chỗ ngay thì tôi sẽ trừng phạt em trước.Có biết vào học đc mấy phút rồi ko hả…

Cả lớp nháo nhào chạy về chố,Sungmin đc buông tha.Hai tiết học tiếp theo đc cậu trưng dụng hoàn toàn vào việc tính kế sách hành hạ nhằm đuổi việc Kyu.Cậu vạch ra đc một số đáng kể.Một phần lớn đc rút ra từ một cuốn sách cậu đã từng xem,cuốn :”Những cách tra tấn thời trung cổ.”Thi thoảng cậu lại đưa ánh mắt về góc lớp,nơi có một thằng cha tóc màu bạc đang ngủ ngon lành, và mỉm cười một cách đáng sợ.

Tiếng chuông hết giờ vừa reo lên là Sungmin vọt ra khỏi lớp,chẳng có gì đảm bảo là cái lũ ma đói kia ko lột áo cậu ra thật.Cứ chuồn trước cho chắc ăn.với lại cậu cũng phải tìm chỗ để thanh lí cậu hộp quà kia nữa.

Chạy qua chạy lại rã cả giò mà chẳng thấy cái lò thiêu rác ấy ở xó xỉnh nào.Vừa đói ,vừa mệt,cậu ngồi xuống một gốc cây to trong trường thở dốc.

-…..cậu………bạn….

“Ủa có người”.Tò mò,Sungmin ngó đầu ra.”Tưởng ai,lại là cái đầu bạc đáng ghét, và còn ai kia nhỉ….cô ta trông quen quen…à nhớ rồi,con bé hoa khôi của trường,mình thấy nó trong trang web của trường…hai người đó ở đây làm gì thế nhỉ…nghe xem nào…”

-Tôi nhắc lại lần nữa,chúng ta hẹn hò nhé,cậu hãy làm bạn trai của tôi.

“Oa ghê chưa, đc hoa khôi tỏ tình nhé,cha này nhìn thế mà ghê thật,khoan đã,xem nào,hắn có bạn gái tức là sẽ rất bận rộn hẹn hò với cô ta, sẽ ko thể gánh vác nổi công việc của quản gia đc và thế là…aaaha ha ha…hắn sẽ phải tự động cuốn gói… wa… ko ngờ mình chẳng phải ra tay, đỡ mang tiếng ác…ha ha ha ha…(Sungmin oppa,lòi cái đuôi quỷ sau mông rùi kìa)

-Cô là ai?

-Cái gì?

Sungmin và cô gái bật ra cùng một lúc,cậu vội bịt mồm mình lại ngồi thụp xuống.May mà cậu ở khá xa,và cô kia cũng hét quá to nên cậu ko bị lộ.Lò dò tiến lại gần hơn một chút,cậu ngóc đầu lên.

-Tôi hỏi cô là ai,tai cô bị làm sao hả.(Kyu nhắc lại mặt tỉnh bơ)

-Cậu ko biết tôi sao?Cậu đang đùa với tôi chắc.

Kyu hyun nhăn mặt khó chịu.

-Đùa? xin lỗi nhé tôi ko có dư thời gian vậy đâu.Cô nói xong chưa để tôi còn đi,tôi đang vội.

-Khoan.(cô gái níu lấy tay Kyu) Nếu cậu chưa biết tôi thì bây giờ biết cũng đc mà,tôi là…

Kyu giật tay mình ra và đưa bàn tay phải lên bịt miệng cô ta lại:

-Nghe cho rõ đây,cô là ai tôi ko biết và cũng chẳng cần biết.Cô đang làm lãng phí thời gian của tôi.Muốn tìm bạn trai hả,nhầm đối tượng rồi đấy, đối với tôi lũ con gái các cô ko đáng một xu,cứ thấy ai đẹp trai là xáp vô,hừ..

Cô gái kia như ko tin nổi vào tai mình, mắt rưng rưng nước:
-Sao…. sao cậu lại nói thế chứ….hic hic…tôi có làm gì cậu đâu….

Phải thằng con trai khác chắc đã ôm lấy cô ta mà vỗ về,nhưng tội cho cô ta người đứng đây lại là Kyu,anh dửng dưng:

-tôi nói thế đấy,sao nào.

Hu Hu hu…..,cô nàng hoa khôi khóc ầm lên rồi bỏ chạy.Kyu thở dài một cái rồi quay đầu về hướng cái cây mà Sungmin đang nấp:

-Còn cậu , nghe trộm đủ chưa?

Sungmin giật thót.Cậu từ từ đứng đậy:

-Sao anh biết tôi ở đây?

Kyu bc về phía Sungmin,mỉm cười:

-Lần sau muốn nghe trộm thì đừng hét lên như vậy nhé, với lại…..(Đưa tay xoa xoa trên đầu Sungmin),tóc cậu……Hi Hi….nó dựng đứng như mào gà vậy. Nhưng mà cậu ở đây cũng tốt tôi đỡ phải tìm (anh túm lấy tay Sungmin kéo cậu ngồi xuống bên mình),mau ăn trưa đi.

Đến giờ Sungmin mới nhìn thấy cái bọc to anh cầm trên tay.Kyu từ tốn mở nó ra,dịu dàng:

-Mau ăn đi,cậu đói rồi đúng ko.Tôi đã phải cầm cái bọc này chạy loanh quanh tìm cậu như một tên ngốc đấy.Lần sau làm ơn nói cho tôi biết khi cậu muốn đi đâu đó.

Anh đưa ra trước mặt cậu một hộp cơm trông ngon lành hết sức:tôm rang,thịt chua ngọt,rong biển,cả kimbap,vẫn là nhũng thứ cậu thích ăn.Lần này thì ko thể là tình cờ đc.Cậu cất tiếng dò hỏi:

-Anh tự chuẩn bị cho tôi hả?

-Ừ đây trách nhiệm của một quản gia là đảm bảo cho chủ nhân mình ko đói bụng.( Xạo quá ông ơi,cái này là trách nhiệm của nhà bếp thì có).Này ăn đi , đảm bảo ko kém gì nhà hàng làm đâu.Hay muốn tôi đút tận miệng cho cậu.

-Tôi tự ăn đc.Cảm ơn.(Sungmin nổi cáu quên luôn mục đích của mình)

Cậu gắp một miếng bỏ vào miệng……măm măm…..Anh ta ko nói ngoa chút nào,rất ngon.Sungmin ko kìm đc phải nhìn Kyu bằng con mắt thán phục.Nhìn điệu bộ ăn siêu dễ thương của Sungmin, Kyu cười phá lên làm cậu càng ngơ ngác hơn,mà cứ mỗi lần như vậy trông cậu lại càng đáng yêu đến chết đi dc,cái miệng hơi chu ra,mắt mở to,hai má phúng phính…trùi ui….

Cười đã,anh ngồi ngắm Sungmin ăn,nụ cười ban nãy vẫn đọng trên môi.

-Nhìn cái gì.(Sungmin cảm thấy hơi nhột vì ánh mắt của anh)

-Cậu ăn rất dễ thương.

-Sặc..Khụ.. khụ..khụ Sungmin buông hộp cơm ho khùng khục.Kyu lại đc thể lăn ra cười sằng sặc mặc cho đôi mắt hình đầu đạn đang chĩa về mình ,rồi chẳng thèm ngồi dậy nữa,anh buông mình nằm lăn giữa bãi cỏ,nhắm mắt lại ngủ.

Sungmin liếc mắt lên nhìn.Dây là lần đầu tiên cậu có dịp nhìn kĩ khuôn mặt anh,trước đây cứ gặp anh là cậu nổi nóng…Dù ko muốn cậu cũng phải thừa nhận anh rất đẹp,một vẻ đẹp nam tính chứ ko phải cái kiểu dễ thương của con gái như cậu.Anh nằm đó trông thật hiền lành.Một Kyu đang dịu dàng với cậuvà một Kyu gay gắt hồi nãy , đâu mới là con người thật của anh ta nhỉ.Lúc nãy mình thật sự cảm thấy anh ta thật dễ sợ nhưng bây giờ thì…..Bất giác cậu cứ ngồi ngẩn ra nhìn anh.Chợt anh mở bừng mắt , cậu vội quay đi,giả đò tập trung vào hộp cơm dù cậu đã no căng bụng.

-Tôi có chuyện muốn hỏi anh.

-Hỏi đi

-Về cô gái hồi nãy ấy.

-Sao thế,cậu ghen à…áaaaa ..tôi đùa thôi bỏ cái dĩa xuống đi nguy hiểm lắm.

-Tôi nói nghiêm túc đấy,tại sao lại từ chối cô ta như vậy?

Kyu phì cười:
-Còn phải hỏi, đương nhiên là vì tôi ko thích cô ta.

-Ko ( Sungmin nhăn mặt ), ý tôi là anh có thể từ chối một cách nhã nhặn hơn, đâu cần phải làm cho cô ta khóc.

Kyu ngồi dậy,xoay xoay một ngọn cỏ bằng hai ngón tay,chậm rãi nói:

-Tôi chỉ là ko muốn gieo cho họ một chút hi vọng nào thôi. Đằng nào mà chả đau một lần,thôi thì cứ cho đau trước đi,chứ để nó mọc rễ trong long rồi thì khó cắt đứt lắm.

-Nhưng lỡ như sau này anh lại thích người ta thì sao?

Ha ha ha..Kyu cười lớn,anh nhìn thẳng vào mắt Sungmin.Bụng cậu đánh thót một cái. Đôi mắt ấy sao sâu thế,nó xoáy vào long người ta.
-Thích ư,từ bé cho đến giờ tôi chỉ thích một người ,dù 10 năm,100 năm nữa có lẽ tôi cũng chỉ thích người đó thôi.

Sungmin biết anh đang nói nghiêm túc.Cậu quay đi tránh ánh mắt của anh,miễn cưỡng đổi đề tài:

-Anh nói tóc anh là tự nhiên hả,thật ko?

-Thực ra thì lúc mới sinh ra tóc tôi cũng có màu đen bình thường.Lên 15 tuổi tôi bị ung thư,từ đó tóc cứ nhạt đần rồi mất màu hẳn.

-Ung thư?

-Ừ.Hồi đó cứ tưởng chết chắc rồi chứ.Thực ra chỉ cần mổ là đc nhưng tôi ko muốn.

-Tại sao?

-Cậu biết chửa ngoài dạ con ko.Mẹ tôi đã mắc nó khi mang thai em tôi.Bà đã chết trên bàn mổ, đứa bé cũng ko cứu dc.

-Xin lỗi.

-Ko có gì.

-Nhưng bây giờ anh rất khoẻ mạnh.Vậy là anh đã mổ đúng ko,làm sao mà…

-Để gặp lại một người. Để tôi vui bố tôi đã đưa tôi đến dự bữa tiệc sinh nhật của con trai một người bạn. Ở đó tôi đã gặp người đó.Tôi đã tự nhủ rằng mình nhất định phải sống để gặp lại người đó.

Trời ạ nói đi nói lại cuối cùng lại quay lại vấn đề ban đầu.Sungmin khẽ than thầm.Ko khí giữa cậu và anh có cái gì đó ngột ngạt.Cậu vội đứng đậy,vơ lấy cái balô của mình rồi bc đi:

-Tôi có việc phải làm.Gặp lại sau.

Kyu nói với theo:

-Nếu cậu muốn tìm lò thiêu rác thì nó ở ngay sau dãy phòng A3.Nhanh chân lên,cũng sắp hết giờ nghỉ trưa rồi đấy.

Sungmin thực tình muốn quay lại hỏi làm sao anh biết việc này nhưng cậu muốn tránh ánh mắt của anh nên đành bc đi luôn.Lại thêm một buổi học mà cậu chẳng hề tập trung đc tí nào.Những lời nói của Kyu cứ luẩn quẩn trong đầu ,Sungmin ko biết là Kyu đang nói với cậu về ai ( ngốc quá đi oppa à ) nhưng ánh mắt của anh…nó sâu thẳm,xoáy vào cậu…..Aaaaaaaa điên hết cái đầu ,tại sao cậu phải bận tâm về hắn chứ,cậu còn chưa tính sổ với hắn chuyện lúc sáng mà, đúng ,việc quan trọng bây giờ là phải đá hắn ra khỏi nhà đã, đây mới là việc cấp tốc …còn chuyện khác hôm sau nghĩ tiếp ( Ặc,hôm sau thì còn gì nữa mà nghĩ ).Yên trí với suy nghĩ đó,Sungmin tiếp tục dồn công sức cho kế hoạch “ bài trừ Kyu”.

Sungmin đang ngủ.Chính xác,cậu đang ngủ,ngủ rất ngon lành.Mặt vùi vào gối,chăn đắp kín đến tận cằm và dĩ nhiên những tiếng cộc cộc chỗ cái cửa ra vào kia chẳng thể nào lọt nổi vào tai cậu dù chỉ một chút.

Kyu đang đứng trước một cái cửa, cụ thể thì đó là cửa phòng bé Minie thân yêu của chúng ta,cụ thể hơn nữa thì đó là một cái cửa ko có chốt khoá hay đúng hơn là nó đã từng có nhưng bị người ta phá mất rồi.

Nhưng mà có hay ko cũng mặc nó,quay về với Kyu cái đã.
“Cậu ta lại ngủ nướng,hừ đã cho người lên gọi hai lần, ậm ừ rồi thì đâu lại vào đấy,kiểu này ko thể nương tay đc nữa…”

Kyu xô cửa ra và bc vào trong.”Roẹt”tấm rèm bị kéo ra một cách thô bạo (kiểu này thì đi gặp ông bà sớm ).Nắng tràn vào phòng, tràn vào cả cái giường đang có một cậu bé dễ thương ngủ khì trên đó.Kyu lôi cái chăn ra khỏi người Sungmin:

-Cậu chủ dậy đi,trời sáng rồi,cậu quên là hôm nay…

-Sungmin giữ chặt cái chăn:

-Tránh ra,tối qua tôi thức khuya,…

“Không thể tin đc,hôm qua chính miệng cậu ta …..

Kyu vẫn nỗ lực lôi cái chăn:

-Cậu chủ bố cậu về rồi đang chờ dưới nhà kìa.

Sungmin vẫn lì lợm:

-Mặc xác ông ta, biết khôn thì đi ra đi, để tôi yên..

-Đc lắm,ko phải lỗi của tôi đâu nhé.

Kyu bế xốc Sungmin dậy,mang cậu vào phòng tắm( Oa cậu ta còn nhẹ hơn mình tưởng - trích tiếng lòng Kyu) . Sungmin chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì…Ùm…Kyu thả cậu vào bồn tắm đầy nước….

Ặc… ặc…Sungmin vùng vẫy ngoi lên ,nước vào mắt mũi cậu cay xè..

-Anh định giết tôi đấy à.
Sungmin hét lên khi vừa lấy lại đc hơi thở của mình.

Kyu thản nhiên nhún vai:

-Tôi chỉ làm đúng theo lời cậu dặn thôi,cậu chủ M..i..n..i..e à.Hôm qua cậu đã nói gì nào.

Để hiểu đc chỗ này mời các bạn cùng lùi lại nửa ngày

8h tối taị phòng khách gia đình họ Lee..

Reng reng..

-A lô,quản gia nhà họ Lee xin nghe….

-Quản gia?Quản gia nào,mà thôi mặc kệ là ai cũng đc cho tôi gặp Minie yêu dấu đi…

-Xin lỗi chẳng có ai ở đây là Minie cả ,cô có nhầm…

Đầu dây kia hét tướng lên:

-Nhầm là nhầm thế nào,mau goi Minie ra đây cho tôi……(im lặng trong hai dây)….A a hiểu rồi cậu là người mới hả? Ý của tôi là Sungmin, Lee Sungmin ,bây giờ thì ràng rồi chứ?

-A..vâng xin chờ máy một chút cậu ấy đây rồi….Cậu Sungmin có điện thoại của cậu…

Sungmin vừa đi ra từ nhà bếp,miệng vẫn còn ngồm ngoàm miếng bánh ngọt:

-Ai….ậy…?

Sungmin cầm lấy điên thoại bằng cái tay dính đầy kem của mình trước cái chun mũi khó chịu của Kyu:

-A…nô…Bỗng lập tức cậu giơ đưa cái điện thoại cách xa tai của mình cả mét,hành động đó lập tức đc giải thích bởi một tiếng…quả thật tôi ko biết nó có còn có thể gọi là tiếng người ko nữa:

-M….i….n….i….e
(chữ e cuối cùng bị kéo cao đến mức bién thành chữ é)

Kyu cảm nhận đc sự rung chuyển của cái nền nhà,tiếng lách cách của những li tách trong phòng khách.Thương thay cho Sungmin khoảng cách 1 mét chẳng thể bảo vệ nổi đôi tai của cậu.Cậu choáng váng quẳng cái điện thoại sang một bên ngồi ôm tai của mình,miếng bánh hồi nãy còn kẹt trong cổ trôi tuột xuống dạ dày luôn…..

-Tiêng người trong loa vẫn vang lên :

-Minie cháu đâu rồi hả,minie…?

Sungmin chật vật lê cái thân mình lại nhặt cái ống nghe lên:

-Cháu vẫn ở đây,cô nói nhỏ chút đi..tai cháu vẫn bình thường mà (quay sang Kyu) kiếm cho tôi cục bông…

Kyu quay vào bếp,hai phút sau anh quay ra thì thấy Sungmin đã cúp máy,ngồi đờ đẫn một cục.Không nén nổi tò mò,Kyu lên tiếng hỏi:

-Cậu chủ,người hồi nãy là….

Sungmin như chợt tỉng cơn mơ,cậu đứng bật dậy,mắt vẫn thẫn thờ….

-Kyu…

-Vâng…

-Sáng mai gọi tôi dậy sớm…

-Hả…ơ… vâng….

-Bằng mọi cách hiểu chưa,bằng mọi cách…… tôi về phòng đây…

Sungmin giữ nguyên cái tình trạng xuất hồn ấy lê xác về phòng.

Bây giờ trở về thực tại,Sungmin đang chìm trong bồn tắm, ướt sũng từ đầu đến chân và nhìn Kyu bằng một ánh mắt căm hờn:

-Dù tôi đã nói vậy nhưng anh cũng ko thể đánh thức tôi bằng cách này đc,lỡ tôi ….chết đuối thì sao.

-Ko ai chết đuối trong bể tắm nổi đâu cậu chủ,với lại…( Kyu đỡ lấy hai tay Sungmin và đưa cậu ra ngoài)…tôi cũng chưa muốn vào tù…Hi Hi…

-Đc rồi, đi ra cho tôi thay đồ. À mà tiện thể lấy cho tôi bộ đồ luôn, ở trong cái vali cạnh giường ấy

Kyu bc ra khỏi phòng tắm,tiến lại gần giường.

No comments:

Post a Comment