Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

28 September 2012

( HaeHuyk, KyuMin) - Anh về rồi!!! (T3) - T - Long fic



~2 tháng sau~



Hyukjae đã bắt đầu đi học, bắt đầu cuộc sống mới mẻ của mình. Cậu rất nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống nơi đây. Hyukjae xinh xắn, ngây thơ của 2 tháng trước đã không còn nữa; cậu dường như đã thay đổi hoàn toàn. Cách nói chuyện đã không còn giản đơn như trước đây, mái tóc cũng thôi đen tuyền óng mượt, những bộ cánh khoác trên người cũng là của những nhãn hiệu nổi tiếng. Hyukjae bây giờ đẹp đẽ, tài năng và có địa vị. 

_Anh chờ em lâu chưa? – Hyukjae mỉm cười nhìn 

Kyuhyun đang tựa lưng vào chiếc xe sang trọng đỗ ngoài cổng trường.

_Rất lâu rồi! Và anh nghe thấy rất nhiều điều về em! 

– Anh đáp, bàn tay ôm lấy vòng eo nhỏ. 

_Về em sao? – Cậu nghiêng đầu tinh nghịch, đôi tay trắng trẻo vòng qua cổ anh. 

_Ừm. Họ nói rằng em quá xinh đẹp! – Anh mỉm cười rồi hôn nhẹ lên má cậu. 

_Nào, đây là cổng trường đó. Em đói rồi! – Cậu gỡ tay anh khỏi người mình rồi leo nhanh lên xe. 

_Vậy mình đi ăn nhé! – Kyuhyun ngồi vào xe rồi thắt dây an toàn. 

Ngồi trong xe, Hyukjae không nói gì nhiều, cậu chỉ đơn giản là tựa đầu vào cửa kính rồi nhìn cảnh vật xung quanh. Lòng cậu chợt nhớ về người con trai ấy, trước đây cậu vẫn hay nhìn ngắm cảnh vật bên đường khi được anh chở đi học, vẫn hay tựa vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của anh, và đôi khi anh sẽ nghêu ngao hát trên con đường lộng gió. 

_Mình ăn ở đây nhé! – Tiếng nói của Kyuhyun kéo cậu ra khỏi những suy tư.
Bước xuống xe, Hyukjae nắm tay Kyuhyun bước vào nhà hàng. Tuy không phải là nhà hàng sang trọng như anh và cậu vẫn thường đến, nhưng ở đây khá sạch sẽ và ấm cúng. 

_Quý khách đợi cho một lát, món ăn sẽ được mang ra ngay! – Người bồi bàn lịch sự cúi đầu rồi bước đi. 

Ngồi ở trung tâm nhà hàng, Hyukjae có thể nhìn thấy hết quang cảnh đang diễn ra xung quanh. Cậu cứ quay đầu nhìn hết bên trái rồi lại bên phải, mái tóc nhuộm đỏ cứ lúc lắc một cách dễ thương. 
…………………………. 

_Donghae! Mang café cho bàn số 8 đi!

_Vâng! – Donghae nhanh nhẹn mang tách café ra ngoài. 

Bàn số 8 đâu nhỉ? Hôm qua nhà hàng sắp xếp lại thứ tự nên khó tìm quá! Anh đưa mắt khắp nơi tìm kiếm nhưng… nhưng……..kia chẳng phải là cậu sao? Là Hyukie của anh đấy ư? 
Đôi chân anh cứ vô thức bước về phía ấy, ánh nhìn cứ dán chặt vào còn người xinh đẹp kia. Tất cả như biến mất hết trong tầm mắt anh, chỉ còn có bóng hình thân thương đó; mặc kệ tách café nóng trên tay, mặc kệ tiếng ồn ào của nhà hàng; anh cứ đi về hướng ấy. 

“RẦM”




Va mạnh vào một khách hàng, cả cơ thể Donghae đổ ập xuống, tách café văng ra bắn ướt cả áo anh và vị khách nọ. Cả nhà hàng bỗng trở nên im bặt và đổ dồn ánh nhìn về phía anh. Hyukjae cũng giật mình nhìn về phía người bồi bàn vụng về kia. Giật thót mình khi thấy ánh mắt ấy, là anh, là Lee Donghae. Anh ấy đang nhìn cậu, ánh mắt ngập tràn yêu thương. Không! Tại sao lại gặp anh ở đây chứ, cậu không muốn. 

_Kyu à! – Bàn tay cậu run rẩy cầm lấy chiếc túi da - Mình về đi anh, em không muốn ăn nữa! 

_Sao thế! Đồ ăn sắp mang ra rồi mà. – Kyuhyun lo lắng nhìn cậu. 

_Em hơi mệt, mình về đi anh! – Cậu níu chặt lấy người anh cứ như thể chỉ cần buông tay ra là cậu sẽ ngã khuỵa xuống vì đôi chân run rẩy. 

_Ừ. Để anh dìu em! – Anh choàng tay ôm lấy cậu rồi dẫn ra ngoài. Hôm nay cậu lạ lắm, sao bỗng dưng lại kêu mệt như vậy chứ? 

_LEE DONGHAE! KỂ TỪ NAY CẬU KHÔNG PHẢI ĐẾN ĐÂY LÀM VIỆC NỮA! – Gã quản lý mặt mũi đỏ gay quát tháo ầm trời. 

Nhưng trái lại, Donghae chẳng buồn van xin, anh lặng lẽ cởi chiếc áo đồng phục của mình ra rồi xách chiếc túi cũ đi khỏi nhà hàng. Đầu óc anh giờ đây chẳng còn nghĩ được gì nữa. Hình ảnh về cậu thanh niên tóc đỏ ấy cứ hiện hữu trong đầu anh. Người đó rất giống 
Hyukie. Không! Người đó chắc chắn là Hyukie. Nhưng tại sao Hyukie của anh lại đi với người con trai khác? Tại sao cậu lại có thể thay đổi nhiều đến vậy? 

Donghae đờ đẫn đi trên con đường đông đúc, anh cứ
bước đi mà chẳng thèm nhìn đường. Như một người mộng du đi lạc, anh cứ va hết người này đến người kia, tiếng quát tháo đập vào tai Donghae nhưng anh chẳng còn nghe thấy gì nữa. 
Ngồi phịch dưới một gốc cây ven đường, Donghae nhìn vô định về dòng người tấp nập trên phố. Sức lực anh dường như bị vắt kiệt, mọi niềm tin và cố gắng của anh dường như bị cuốn trôi. Dù đã cố gắng nói với bản thân rằng đó không phải là cậu, cậu của anh vẫn đang chờ anh ở nhà nhưng nỗi lo lắng mơ hồ vẫn dấy lên. Chẳng nhẽ hơn 1 năm qua anh cố gắng học tập và làm việc là vô ích sao? Chẳng nhẽ tình yêu mà anh dành cho cậu vẫn chưa đủ lớn à? Cậu rời bỏ anh thì anh sống làm gì nữa! Lẽ sống của anh không còn ở bên anh nữa rồi! 

_Anh gì ơi! Anh không sao chứ! – Sungmin ngồi
xuống lay nhẹ người con trai đang ngả ngốn ở gốc cây. 

_Tôi không sao. Cảm ơn. – Donghae thẫn thờ đáp,
anh run rẩy chống tay đứng dậy. 

_Anh còn nhớ tôi không? – Sungmin chạy theo nhìn
vào mắt anh. 

_Cậu là…… - Ngước nhìn cậu thanh niên trước mặt,
Donghae nhăn trán cố gắng nhớ lại. 

_Là người bị anh đổ sữa dâu nóng đó! – Cậu cười tươi
nói. 

_A! Thì ra là cậu. Thành thật xin lỗi việc lần trước! –
Donghae cúi đầu xin lỗi. 

_Không sao. Việc đó qua rồi! – Sungmin xua xua tay
– Mà anh sao thế? Có việc gì buồn à? 
_À! Không có gì! Chỉ là bị cho thôi việc ở nhà hàng rồi thôi! – Donghae gãi gãi đầu nói. Mặc dù cười nhưng ánh mắt anh vẫn chất chứa nỗi buồn. 

_Vậy à! Tôi cũng đang buồn. Đi uống với tôi vài ly
nhé! Coi như là bữa cơm làm quen. – Sungmin chìa bàn tay ra phía trước. 

_Ừ! – Donghae mỉm cười nắm lấy tay cậu thanh niên
trước mặt mình. 
………………………… 

_Em đỡ mệt chưa? – Kyuhyun lo lắng ôm lấy cơ thể
yếu ớt của cậu. 
_Em đỡ rồi! – Hyukjae gật nhẹ đầu rồi ôm siết lấy anh. 

_Anh đã rất lo đấy! – Anh vuốt nhẹ mái tóc đỏ rồi
hôn lên trán cậu. 

_Em xin lỗi! – Cậu khẽ đáp, đôi môi hồng xinh đẹp
hôn lên má anh. 

_Em ngủ đi nhé! Anh về phòng! – Đắp lại chăn cho
cậu, Kyuhyun tắt đèn rồi đi về phòng mình. 

Cánh cửa phòng đóng lại cũng là lúc cậu trút tiếng thở dài. Cậu có đáng không, một con người tham lam và ích kỉ như cậu có xứng đáng để được người khác yêu thương không? Đầu tiên là Donghae, bây giờ thì lại là Kyuhyun nữa. Nếu một ngày Kyuhyun biết sự thật về cậu thì anh ấy sẽ nghĩ gì; nếu một ngày bất chợt gặp Donghae cậu biết giải thích ra sao? Trái tim cậu đau lắm, mơ hồ lắm. 


_Em xin lỗi, Hae! Em xin lỗi, Kyu! – Hyukjae nấc lên, hai hàng nước mắt nóng hổi chảy xuống. Cậu biết cậu sai rồi, nhưng đâm lao thì phải theo lao. Giờ đây Hyukjae đâu còn đường lùi nữa, cậu phải tiếp tục sống tiếp cuộc sống này. Cậu chỉ mong rằng được tha thứ mà thôi.


End chap 4

...............................................


Chap 5


_Cậu tên là gì vậy? – Donghae đặt đũa nhìn Sungmin.

_Tôi… hức… tên là… hức …Lee Sungmin…hức… là
vợ của Jo Kyuhyun! – Sungmin khua khua cái chén nhỏ cạn rượu, hai má đỏ bừng vì say.

_Vậy à? Cậu đã có gia đình rồi sao? – Donghae bật
cười nhìn cậu thanh niên trước mặt mình.

_Tôi sắp có rồi… chỉ cần cậu nhóc đó… cậu nhóc đó
buông tha cho anh ấy… - Nói đến đây cậu bỗng bật khóc, đôi tay múp míp cứ quệt quệt những giọt nước mắt long lanh.

_Cậu… cậu đừng khóc! – Anh bối rối nhìn cậu, đôi
tay vụng về cứ vươn ra nắm lấy tay cậu như an ủi.

_Anh thật tốt, lại rất hiền lành nữa! – Sungmin ngước
lên nhìn Donghae mỉm cười.

_Tôi… tôi… - Ngượng ngập khi có người bỗng khen
mình, anh cứ ấp úp mãi.

_Chúng ta có thể làm bạn không, Donghae! – Cậu
nhìn anh, ánh mắt ôn nhu đến lạ.

_Được chứ! Chúng ta sẽ là bạn tốt! – Donghae bật
cười xoa xoa đầu Sungmin.

Cả hai lại tiếp tục uống, tiếp tục nói với nhau những
câu chuyện không đầu không cuối. Có thể nỗi đau trong lòng không hoàn toàn biến mất, nhưng có thêm một người bạn cũng vơi đi phần nào.

~oOo~
6.00am

_Em đi học đây! – Hyukjae nói vọng vào khi đang
đứng ở ngưỡng cửa.

_Để anh đưa em đi! – Kyuhyun ngó ra khi đang thắt
chiếc cavat.

_Em muốn đi bộ đến trường hôm nay thôi! – Cậu
mỉm cười rồi bước nhanh ra ngoài cửa.

_............ – Khẽ thở dài, anh tựa nhẹ lưng vào tấm cửa
gỗ dày – Đến bao giờ em mới yêu tôi!

……………………………


Hyukjae bước chậm rãi trên vỉ hè rộng lớn, đường ở đây đẹp và sạch sẽ không như ở làng quê, con đường đất luôn gồ ghề ngày nắng và trơn trượt ngày mưa. Cậu nhớ có đôi lần cậu muốn chạy chơi dưới mưa nhưng Donghae không cho vì sợ cậu ngã. Rồi bằng 
cách nào đấy cậu vẫn khiến anh đồng ý nhưng với điều kiện anh phải được cõng cậu trên lưng. Anh ngốc lắm, sao lại cõng cậu trên lưng rồi chạy thục mạng dưới trời mưa chứ! Để đến lúc ngã oạch xuống, cả hai lấm lem bùn đất thì anh vẫn ôm chặt lấy cậu chẳng 
màng đến cái đầu gối đang chảy máu của mình. Hyukjae nhớ có những ngày nắng to, cậu muốn đi chơi ở đồng cỏ bên kia sông, Donghae lắc đầu quyết liệt, nhưng rồi anh vẫn đồng ý cho cậu đi với điều kiện cậu phải luôn nép dưới anh. Anh cứ che nắng cho cậu mà chẳng nghĩ đến mình để rồi tối đó về nhà cứ hắt hơi liên tục. Anh thật ngốc, sao anh cứ yêu cậu chứ? Sao khi nhìn thấy cậu tại nhà hàng anh chẳng tức giận, sao chỉ chiếu ánh nhìn yêu thương vào cậu. Dù không muốn anh hận mình, nhưng nhìn thấy anh phải một mình chịu đớn đau thì cậu không chịu nổi. Thà anh cứ căm ghét cậu, cứ trách móc cậu thì giờ đây cậu đã chẳng bị dằn vặt đến mức này.

_Hyukie! – Một tiếng gọi ấm áp vang lên khiến đôi
chân cậu khựng lại.

_................. – Bàn tay nhỏ nhắn bỗng run bắn lên,
lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi.

_Hyukie phải không? Là em mà, Hyukie của anh mà!
– Donghae run rẩy nói, mắt anh dán chặt vào tấm lưng gầy. Hơn một năm rồi, anh nhớ lắm, yêu thương lắm; nhưng sao cậu khác quá, sao cậu đổi thay nhiều quá.

Cố gắng thở mạnh để kìm nén bản thân, Hyukjae nắm
chặt tay giữ cho cả cơ thể thôi run lên. Cậu khẽ xoay chân lại, đôi mắt long lanh cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng ngay lập tức cậu lại tránh đi, cậu không dám nhìn vào đó. Trong mắt anh ngập tràn yêu thương, ánh mắt vẫn trong như hồ thu, ở đó cậu chỉ thấy hình ảnh thật đẹp đẽ của bản thân mình. Anh gầy đi nhiều rồi, chắc anh đã làm việc vất vả lắm; cậu độc ác lắm phải không, sao lại khiến anh ra nông nỗi này chứ. Cậu khẽ liếc nhìn Donghae, anh vẫn mặc bộ đồ cũ của ngày xưa, mái tóc cháy nắng nay lại các xơ xác hơn, đôi mắt hiền hòa nay trũng xuống những quầng thâm.

_Hyukie! – Donghae bước đến gần Hyukjae hơn, anh
chẳng biết nói gì ngoài gọi tên cậu, cái tên mà anh nguyện yêu thương suốt cuộc đời này.

_Chào anh! – Cậu cố gắng nói, đôi mắt ráo hoảnh
nhìn anh.

_Em… em … - Anh muốn hỏi cậu đang làm gì ở đây,
sao cậu lại thay đổi đến thế. Anh không thích mái tóc đỏ của cậu, cũng chẳng thích cái vẻ quý phái đến bóng bẩy này. Anh muốn Hyukjae của ngày xưa, đẹp đẽ và tinh khôi.

_Xin lỗi! – Hyukjae nhìn vào mắt anh – Em đã không
giữ trọn lời hứa… đã không thể chờ anh…Em cần
nhiều hơn Hae ạ! Mong anh tìm người khác tốt hơn em! – Dứt lời cậu quay lưng đi, giọt long lanh cũng rơi ướt gò má gầy. Cậu không dám để anh nói thêm một lời nào cả, vì cậu sợ trái tim sẽ vỡ tan ra, bước chân ngày một nhanh hơn, nước mắt chảy ngày một nhiều thêm. Là cậu đang trốn tránh, trốn tránh tội lỗi của mình.


Xin anh! Em xin anh đừng khóc! 
Donghae đứng như trời trồng, cả người anh như hóa đá nhìn cậu đang ngày một xa dần. Cậu vừa xin lỗi anh, cậu vừa nói là cậu không giữ lời hứa, cậu còn nói là cậu cần nhiều hơn. À! Thì ra là vậy, là cậu chưa một lần yêu anh, chưa một lần cần anh, là những thứ anh làm suốt hơn 1 năm qua chưa đủ. Là anh kém cỏi hay cậu tham lam, là anh lụy tình hay cậu quá tàn nhẫn. Anh không khóc, gương mặt anh cứ đờ đẫn ra, chân tay anh mất hết sức lực. Anh đau lắm, đau đến mức chẳng khóc được nữa đây này. Giá mà anh có thể 
khóc nhỉ, nhưng mắt anh khô rong, còn trong lòng anh như bị cào xé, ruột gan anh như bị băm vằm, còn trái tim anh thì đang bị dẫm nát. Ừ! Thì anh ngốc, anh khù khờ, nhưng chẳng nhẽ một tên ngốc cũng không được yêu thương. Và anh ngốc lắm khi đến giờ vẫn yêu thương cậu, vẫn nghĩ rằng cậu cũng yêu anh!

Donghae à! Giá mà anh thôi ngốc nghếch!


~oOo~

_Em vào được chứ! – Sungmin gõ nhẹ cánh cửa
phòng giám đốc.

_Vào đi! – Kyuhyun đáp nhẹ. 

_Anh đã ăn chưa? Em mua bánh cho anh này! – 

Sungmin đặt hộp bánh lên bàn. Đôi mắt cậu sưng đỏ lên, có lẽ do hôm qua cậu đã khóc nhiều quá. Cứ mỗi lần nghĩ về anh là cậu lại khóc, lại xót xa cho chính bản thân mình.

_Cảm ơn! Cậu về được rồi! – Anh nói, mắt chẳng liếc cậu một lần.


_Tối nay anh nên về ăn cơm, mẹ rất nhớ anh! – Cậu nói nhỏ - Và còn định ngày kết hôn nữa.

_Cái đó mà cũng cần tôi về sao? Các người luôn quyết định mọi thứ mà! – Anh bật cười nói rồi nhìn cậu đầy châm chọc.

_Dù sao anh vẫn phải về! – Cậu nói, giọng mất hoàn toàn âm sắc.

_Tôi có hẹn với Hyukie! 

_Lỡ hẹn một ngày cũng chẳng chết ai! – Sungmin đáp một cách bất cần.

“RẦM”

_Từ bao giờ cậu cho mình cái quyền ra lệnh cho tôi vậy? – Kyuhyun đập mạnh tay xuống bàn.

_Em là vợ anh! – Sungmin nói, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào anh.

_Ha! Vợ à? Cậu có vẻ rất thích thú với cái danh phận đó thì phải? – Anh cười mỉa mai.

_Không phải em thích thú mà là em yêu anh! Dù anh có thế nào thì em vẫn yêu anh! – Sungmin gào lên. 

Anh luôn vậy, luôn coi thường tình cảm cậu dành cho anh.

_Tôi không quan tâm! Cậu về đi! – Kyuhyun bóp mạnh trán mình.

_Em không về! Em là vợ anh, em có quyền ở bên anh chứ không phải cậu nhóc đó. Người ở bên cạnh anh phải là em, người anh yêu thương phải là em! – Sungmin bật khóc, bàn tay múp míp nắm chắc lại, đôi mắt vốn đã sưng nay lại đỏ mọng lên.

_Cậu… - Anh mở to mắt nhìn con người trước mắt mình. Anh thì có gì mà cậu phải khổ đến vậy, cậu cũng đâu thiếu điều gì mà cứ phải yêu anh.

_Em yêu anh! – Cậu thốt lên yếu ớt rồi ngã khụy xuống.

_Sungmin! – Kyuhyun vội vã chạy đến đỡ lấy thân hình của cậu.

_Em yêu anh mà! – Cậu bấu chặt tay vào vạt áo đắt tiền của anh, giọng nói run lên như van nài anh tin cậu.

_Được rồi! Được rồi! – Anh ôm lấy cơ thể cậu, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên lưng như dỗ dành.

Sungmin cứ thút thít mãi trong lòng Kyuhyun, bàn tay trắng hồng cứ nắm lấy áo anh. Ở trong lòng anh như vậy ấm áp lắm, yên bình lắm; ước gì khoảnh khắc này ngừng lại mãi mãi.

Còn Kyuhyun, anh cứ ôm cậu trong lòng khi cả hai đã ngồi lên bộ salong lớn. Tự thở nhẹ với bản thân khi con người kia đã thôi khóc, bàn tay ấm áp của anh vuốt nhẹ mái tóc nâu trầm.

_Tôi có đáng không? Có đáng để cậu yêu đến như vậy không?

Ngước nhìn anh bằng đôi mắt sưng đỏ ngập nước, Sungmin khẽ nấc lên rồi nói:

_Em rất yêu anh! Em yêu anh thật mà! 
_Được rồi! Đừng khóc nữa! – Kyuhyun áp đầu cậu vào ngực mình dỗ dành – Sao mắt lại sưng lên như thế?

_Tại vì… - Cậu ấp úng, chẳng nhẽ lại nói rằng cả đêm qua cậu đã uống say rồi khóc vì anh sao.

_Lần sau, đừng khóc vì tôi… tôi thật sự là không đáng để cậu hi sinh nhiều như vậy. – Anh nói, đôi tay giữ lấy vai cậu.

_............... – Lắc mạnh đầu như thể không muốn nghe lời anh nói, Sungmin bướng bỉnh nhắm chặt mắt lại.

_Đừng bướng nữa! – Kyuhyun giữ chặt cậu lại – Chúng ta không thể đến với nhau được đâu!

_Tại sao chứ? – Cậu nhìn anh, ánh mắt buồn bã ngước lên.

_Tôi yêu Hyukie! 

_................... – Bàn tay mũm mĩm vội buông áo anh ra, khẽ đứng dậy khỏi anh, Sungmin thừ người nhìn về nơi vô định.

_Tôi xin lỗi! – Kyuhyun khẽ nói, anh biết cậu buồn nhưng anh không thể làm trái tình cảm của mình, chỉ mong cậu hiểu cho anh mà thôi.

_Em về đây! – Sungmin lắp bắp nói, đôi tay mệt mỏi cầm chiếc túi rồi chạy nhanh khỏi căn phòng lớn.

Anh biết cậu sẽ lại khóc, sẽ lại đau. Đã 3 năm rồi, cậu yêu anh 3 năm rồi. Sao cậu lại cứ yêu anh như vậy chứ? Mệt mỏi nhắm mắt lại, Kyuhyun cố gắng tìm kiếm những hình ảnh của Sungmin trong kí ức mình, nhưng anh chẳng tìm ra điều gì ngoài những giọt nước 
mắt, những câu tỏ tình như van lơn. Ôi! Cái cuộc đời này quả thật trớ trêu, giá mà Hyukjae cũng một lần nói yêu anh, dù chỉ trong giấc mơ thôi.

…………………………..

Sungmin cúi gằm mặt đi nhanh trên con phố tấp nập, cậu đã cứ ngỡ được ở trong vòng tay anh thì sẽ quên hết muộn phiền vậy mà anh vẫn không hề yêu cậu, người anh nghĩ đến vẫn là Hyukjae. Cậu có thua gì người đó, thậm chí cậu còn yêu anh nhiều hơn, hi sinh vì anh nhiều hơn. Sắc đẹp cậu không kém, tiền bạc cậu cũng có thừa. Vậy cậu thua cậu nhóc đó điều gì chứ?

_ÔI! – Sungmin thốt lên khi cảm thấy cả cơ thể mình bị ai đó kéo mạnh lại.

Khẽ mở mắt ra nhìn xung quanh, cậu giật minh đứng bật dậy khi thấy mình đang ở trong vòng tay của Donghae.

_Cậu không sao chứ! – Donghae lo lắng hỏi – Ban nãy tôi thấy có cái xe moto sắp tông vào cậu nên kéo cậu lại, cậu có bị đau ở đâu không?

_Tôi không sao, cảm ơn anh! – Sungmin mỉm cười – Mà anh đi đâu vậy?

_À! Tôi đi tìm việc, nhà hàng đó đã cho tôi nghỉ làm rồi! – Donghae gãi đầu cười.

_Vậy sao? Ưm… chúng ta vào kia uống nước một chút được không? – Cậu chỉ tay vào quán nước bên cạnh.
……………………….

Ngồi trong quán nước, Donghae cứ xoay trong tay ly
nước mát, đôi mắt nhìn sâu vào thứ nước trong đó. Anh buồn và mệt mỏi! Anh đã muốn chết đi khi nghe Hyukjae nói những lời đó, nhưng anh không thể, anh còn cha mẹ, anh không thể chết một cách vô ích như vậy. Nhưng anh thật sự rất đau, đau đến nỗi không thể nói lên điều gì về những tổn thương của mình, vậy mà anh vẫn phải giấu những đau đớn đó vào tận nơi sâu thẳm nhất, vẫn phải cố gắng mỉm cười để sống, để học tập. Giá mà có ai đó hiểu được những tủi nhục trong lòng anh.

_Anh đang buồn chuyện gì sao? – Sungmin hỏi, cậu
cúi gằm xuống, che đi đôi mắt đỏ hoe dưới hơi nóng tách café.
_Tôi…tôi…

_Kể cho tôi được chứ? – Cậu nghiêng đầu nhìn anh,
đôi mắt đầy tin tưởng và kiên định.

_Em ấy đã bỏ tôi rồi… - Donghae nói nhỏ, mắt anh
đỏ hoe – Tôi rất yêu em ấy, nhưng tại tôi quá nghèo, tại tôi vô dụng… - Anh càng nói, nước mắt càng chảy nhiều.

_.................... – Sungmin không đáp, cậu lặng lẽ
nhìn anh. Thì ra anh cũng đang đau như cậu, đau đến sâu trong tâm can.

_Tôi lo cho em ấy… nếu người đó không chăm sóc
được cho em thì sao? Tôi chẳng biết nên làm gì bây giờ, tôi bế tắc và mệt mỏi lắm! – Anh chống tay xuống bàn, mái tóc xơ xác ướt nhẹp mồ hôi. Đàn ông khóc là hèn, nhưng anh rất đau, đau đến mức muốn chết đi. Nước mắt anh cứ vô thức chảy dài, đôi môi cứ mấp máy những lời không rõ ràng. Ước rằng đây chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng, ngày mai anh tỉnh dậy cậu sẽ lại bên anh, yêu anh.

_Tôi biết, anh đau! Cứ khóc đi! – Sungmin vỗ nhẹ lên
vai anh an ủi. Nếu là một người khác, có lẽ họ sẽ khuyên anh nên từ bỏ, nhưng cậu thì không. Vì cậu biết đã là yêu thì sẽ yêu mãi mãi, đâu có thể nói bỏ là bỏ, quên là quên. Donghae yêu người đã bỏ rơi anh ấy; còn cậu, cậu yêu người sẽ mãi không yêu mình.

Hai con người tội nghiệp đang than khóc trong đớn đau 
Nhưng chẳng lẽ hai kẻ tội đồ kia không một lần ân hận!

~oOo~

Ngồi trong lớp học, Hyukjae không nghe lọt một lời
giảng nào, tâm trí cậu giờ đây là hình ảnh người con trai ấy. Cậu đã thấy đôi mắt đau khổ của anh, thấy bàn tay thô ráp kia run lên khi cậu sắp quay đi. Và cậu biết anh đau lắm! Cậu nhớ anh, nhớ ngày xưa cả hai cũng nhau đến trường, nhớ cái ngày anh ngại ngùng nói yêu cậu, nhớ khi anh kiên nhẫn đợi cậu dưới mưa,… Anh và cậu đã bên nhau trải qua nhiều chuyện, nhưng dường như trong trí nhớ của mình, Hyukjae luôn thấy nụ cười hiền hòa của anh. Hôm nay, gặp lại anh trên con đường rộng lớn, anh đã không cười nụ cười ngày xưa, anh nhìn cậu là đớn đau và mệt mỏi. Giá mà anh lao vào mắng chửi cậu, giá mà cậu bị anh khỉnh bỉ coi thường. Anh có thất vọng 
về cậu không? Có chứ, anh đã từng nói anh yêu cậu nhất trên đời và anh tin là cậu cũng yêu anh. Vậy mà giờ đây cậu lại bàng hoàng quay đi, cậu coi anh như một món đồ cũ nát. Là cậu sai rồi, cậu đã giết chết anh mất rồi!

Lặng lẽ rời khỏi giảng đường khi tiết học kết thúc,
Hyukjae chậm rãi đi trên sân trường. Hôm nay, Kyuhyun có cuộc họp quan trọng, anh ấy sẽ chẳng đón cậu như mọi khi. Cậu bỗng muốn được ngồi ở 
yên sau xe đạp cũ kĩ, muốn được dựa nhẹ vào tấm lưng rộng ướt đẫm mồ hôi, muốn được nghe một chàng trai nghêu ngao hát. Anh ở trên Seoul này chắc đã vất vả lắm, cậu muốn được mắng anh như ngày xưa, muốn được bắt anh ăn nhiều cơm hơn, bắt anh mua thêm áo mới. Cậu đúng là nực cười thật, đã rũ bỏ anh, đã phản bội lời hứa vậy mà bây giờ lại muốn quay lại như ngày xưa sao? Cậu có xứng không, có xứng với anh không?


~oOo~

Kyuhyun gục mặt xuống bàn mệt mỏi, cuộc họp đã
kết thúc từ ban nãy, đáng ra anh có thể đến đón Hyukjae nhưng không hiểu sao bản thân cảm thấy không muốn. Khẽ xoay nghiêng người cầm chiếc điện thoại đang rung nhẹ lên, anh chán nản nghe máy:
_Con nghe! 

_Tối nay hãy về nhà. – Đầu dây bên kia lạnh lùng lên
tiếng.

_Con rất mệt, mẹ tha cho con đi. –Kyuhyun gắt nhẹ. 

_Về nhà rồi nói chuyện!


“CẠCH”
Tiếng dập máy chát chúa đập thẳng vào tai anh, khẽ nhăn mặt Kyuhyun vứt mạnh chiếc điện thoại xuống bàn. Mẹ anh thật lạ, anh đã ngần này tuổi rồi mà vẫn áp đặt đến vậy sao? Bao nhiêu việc anh đã chiều lòng mẹ, chấp nhận đi du học, chấp nhận hẹn hò với Sungmin 3 năm qua, chẳng lẽ còn bắt anh phải cưới cậu mẹ mới vừa lòng sao?

Nhắn tin cho Hyukjae rằng hôm nay anh không về ăn
cơm, Kyuhyun vớ lấy chiếc áo khoác rồi lái xe thẳng đến ngôi biệt thự sang trọng của gia đình mình.


……………………..

_Ôi, con giỏi thật đấy, ngon lắm!

_Dạ, con cảm ơn mẹ!

_Từ khi nào mà mẹ có thêm đứa con vậy? – Kyuhyun
đứng khoanh tay tựa vào cửa bếp.

Vừa về đến nơi đã thấy tiếng nói cười rộn rã cả lên
rồi, anh thật sự chẳng thích mẹ cứ tấm tắc khen Sungmin mãi.

_Chào anh! – Vụt tắt nụ cười, Sungmin quay lại với
món ăn của mình.

_Cuối cùng cũng chịu về rồi đấy à? Lên phòng với
mẹ! – Bà Jo mắt sắc lạnh nhìn anh.

……………………….

Mệt mỏi ngồi phịch vào cái ghế bành sang trọng,
Kyuhyun nới lỏng chiếc cavat.

_Mẹ gọi con có việc gì?

_Con định chần chừ cái đám cưới này đến bao giờ?
Sungmin tốt như vậy, lại còn rất yêu thương con!

_Nhưng con thì không! Đây là thời buổi nào mà mẹ
còn định ra mấy cái hôn ước vớ vẩn đó! – Anh tức giận nói.

_Mẹ biết con không yêu Sungmin bởi vì còn Kim
Hyukjae nữa phải không? – Vắt chân ngồi trên giường, bà Jo nhìn thẳng vào mắt con trai mình.
_Mẹ…mẹ không được làm gì em ấy! – Kyuhyun mặt tái mét. 

_Tất nhiên rồi, mẹ sẽ không làm gì cả! Chỉ cần con trai mẹ ngoan ngoãn! – Bà mỉm cười, vỗ nhẹ lên má anh – Xuống ăn cơm Sungmin nấu nào!

Đợi cho bà bước ra khỏi, Kyuhyun bực tức vò tung
mái tóc mình lên. Anh hiểu, lần này anh còn chống đối thì người chịu thiệt là anh và Hyukjae. Bởi lẽ, mẹ anh là một người phụ nữ không đơn giản!

……………………

_Hai đứa ngày mai đi chọn đồ cưới nhé! – Bà Jo mỉm
cười khi cả ba đang ngồi uống trà.

_Vâng! – Sungmin đáp nhỏ - Mẹ à…

_Sao vậy?

_Con có một người bạn, anh ấy rất tốt bụng nhưng
cho có việc làm. Mẹ có thể… - Cậu cứ ngập ngừng mãi, bàn tay nhỏ cứ đan vào nhau rất dễ thương.

_Ôi, cái thằng bé này! Đáng yêu quá! – Bà Jo bật
cười xoa đầu cậu, rồi nhìn sang Kyuhyun – Kyu, con sắp xếp cho bạn Sungmin một chỗ làm trong công ty nhé!

_Dạ vâng! – Anh đáp rồi quay lại với tách trà.

~oOo~

11.00pm

Cuối cùng Kyuhyun cũng có thể về căn hộ của mình,
thật không ngờ là mẹ anh và Sungmin lại hợp chuyện đến mức có thể nói mãi không ngừng.

Bật nhẹ công tắc đèn lên, Kyuhyun giật mình khi thấy
Hyukjae đang ngủ gật trên salong. Khẽ cười, anh đến bên bế bổng cậu rồi đặt lên giường. Quỳ gối xuống bên cạnh, anh cứ chăm chú ngắm nhìn cậu. Đôi mắt này, gò má này, bờ môi này; anh yêu lắm. Đưa bàn 
tay to lớn vuốt nhẹ mái tóc cậu, Kyuhyun đặt lên trán Hyukjae một nụ hôn rồi quay lưng bước ra ngoài.

.......................................................

Thả người xuống chiếc giường lớn, Kyuhyun mệt mỏi
nhìn khắp căn phòng. Cảm xúc trong anh giờ đây không thể nào phân định rõ ràng; anh yêu Hyukjae là điều chắc chắn nhưng đối với Sungmin cũng không phải không có gì. Suốt 3 năm qua cậu đã ở bên anh, hi sinh rất nhiều vì anh; Kyuhyun cũng là con người, đôi khi lòng anh cũng có chút lay động. Hôm nay, nhìn Sungmin khóc, nhìn những giọt nước mắt long lanh rơi, anh chợt thấy đau lòng. Giá mà cậu không yêu anh thì có lẽ cả anh và cậu sẽ chẳng phải mệt mỏi vì mối quan hệ phức tạp và giả tạo này.


Có đôi khi anh đã độc ác, Kyuhyun ạ!



Đừng có nghĩ rằng bản thân mình yêu Hyukjae…


Khi chưa một lần anh hiểu người đó!


Đáng ra anh nên quay đầu lại


Và nhìn ngắm tình yêu của đời mình!!


End chap 5

No comments:

Post a Comment